Button Text! Submit original article and get paid. Find out More

Latest

Saturday, May 28, 2016

CHO NHỮNG TRÁI TIM TAN VỠ, CHO NHỮNG NGƯỜI ĐẾN SAU

Khi bước qua đổ vỡ, tổn thương, không thể phủ nhận con người ta trở nên mạnh mẽ, song song đó bất cần, ích kỷ và lạnh lùng hơn. Cụ thể:
***
Không ngại làm đau người khác, mặc dù bản thân là người hiểu rõ cảm giác đó nhất, nhưng muốn đánh đố người kia "Để xem anh/ cô ta kiên nhẫn được bao lâu".
Sẵn sàng đem tình cảm của ai đó ra làm trò đùa, ngoài thử thách độ kiên nhẫn, còn muốn phá vỡ niềm tin đẹp đẽ của người kia vào tình yêu.
Cho rằng những ai hy vọng vào tình yêu là ngu ngốc, cần phải được "thanh tẩy" não, đem cái phũ phàng mà mình đã từng chịu đựng cho đối phương nếm trải thử, như muốn nói với ai kia rằng "Thôi cái ý nghĩ ngốc nghếch ấy đi, tình yêu không tồn tại đâu, thực tế phũ phàng lắm bạn ạ". Từ bỏ đi.
Không phải không nhận thức được bản thân đã trở nên tồi tệ, nhận thức rất rõ nhưng vẫn cố chấp sống theo lối đó, vì nghĩ rằng dù mình có sống tốt, đối đãi với ai tốt đến đâu, rồi cũng quy về một kết quả, đổ vỡ.

Oán trách ai cho nỗi đau của bạn, cũng đừng bỏ mặc cảm xúc của người vô tội kia, bạn muốn họ trở nên đáng thương, chịu chung nỗi đau với bạn? Mất niềm tin vào tình yêu? Để làm gì?
cho-nhung-trai-tim-tan-vo
Bạn tìm rồi sẽ thấy một người thích hợp nhưng có phải vì bạn sợ hãi quá khứ, không dám thử yêu lần nữa? Thế gian này không phải toàn gam màu xám, dù khó tới đâu vẫn tồn tại sự kỳ diệu của số phận, dừng lại đi bạn, ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống và không ai đáng bị đem ra chơi đùa cả. Cho dù người cũ của bạn bất đắc dĩ hay cố tình rời bỏ bạn, thì người đến sau cũng không có lỗi cho sự rời đi đó.
Bạn hiểu không? Nếu bạn hận đời, hãy thu mình vào một xó, suy ngẫm hay la hét cho hả giận, đừng đi phá phách, gieo rắc hy vọng, bóp nghẹt con tim của người khác, để chúng ta rồi sẽ mang cùng một nỗi đau. Vòng tuần hoàn đau khổ đó sẽ mãi lặp lại vì những con người ích kỷ như bạn, tôi đã từng có ý nghĩ như bạn nhưng rồi tôi nhận ra, tôi có thể thay đổi tích cực hơn, nhân văn hơn là làm tổn thương người khác. Quá khứ đó ắt hẳn cũng có nhiều niềm vui xen lẫn nỗi đau, hãy chỉ lưu giữ nó như một ký ức, bạn nhé, một ký ức thôi, nhờ nó mà bạn trưởng thành, cũng có ích mà phải không?
Đứng lên tại nơi bạn vấp ngã, bước ra đi, đừng ngồi mãi trong bóng đêm.

truyện tình yêu hay

CHO NHỮNG TRÁI TIM TAN VỠ, CHO NHỮNG NGƯỜI ĐẾN SAU

Tranh Vip  |  at  1:18:00 PM

CHO NHỮNG TRÁI TIM TAN VỠ, CHO NHỮNG NGƯỜI ĐẾN SAU

Khi bước qua đổ vỡ, tổn thương, không thể phủ nhận con người ta trở nên mạnh mẽ, song song đó bất cần, ích kỷ và lạnh lùng hơn. Cụ thể:
***
Không ngại làm đau người khác, mặc dù bản thân là người hiểu rõ cảm giác đó nhất, nhưng muốn đánh đố người kia "Để xem anh/ cô ta kiên nhẫn được bao lâu".
Sẵn sàng đem tình cảm của ai đó ra làm trò đùa, ngoài thử thách độ kiên nhẫn, còn muốn phá vỡ niềm tin đẹp đẽ của người kia vào tình yêu.
Cho rằng những ai hy vọng vào tình yêu là ngu ngốc, cần phải được "thanh tẩy" não, đem cái phũ phàng mà mình đã từng chịu đựng cho đối phương nếm trải thử, như muốn nói với ai kia rằng "Thôi cái ý nghĩ ngốc nghếch ấy đi, tình yêu không tồn tại đâu, thực tế phũ phàng lắm bạn ạ". Từ bỏ đi.
Không phải không nhận thức được bản thân đã trở nên tồi tệ, nhận thức rất rõ nhưng vẫn cố chấp sống theo lối đó, vì nghĩ rằng dù mình có sống tốt, đối đãi với ai tốt đến đâu, rồi cũng quy về một kết quả, đổ vỡ.

Oán trách ai cho nỗi đau của bạn, cũng đừng bỏ mặc cảm xúc của người vô tội kia, bạn muốn họ trở nên đáng thương, chịu chung nỗi đau với bạn? Mất niềm tin vào tình yêu? Để làm gì?
cho-nhung-trai-tim-tan-vo
Bạn tìm rồi sẽ thấy một người thích hợp nhưng có phải vì bạn sợ hãi quá khứ, không dám thử yêu lần nữa? Thế gian này không phải toàn gam màu xám, dù khó tới đâu vẫn tồn tại sự kỳ diệu của số phận, dừng lại đi bạn, ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống và không ai đáng bị đem ra chơi đùa cả. Cho dù người cũ của bạn bất đắc dĩ hay cố tình rời bỏ bạn, thì người đến sau cũng không có lỗi cho sự rời đi đó.
Bạn hiểu không? Nếu bạn hận đời, hãy thu mình vào một xó, suy ngẫm hay la hét cho hả giận, đừng đi phá phách, gieo rắc hy vọng, bóp nghẹt con tim của người khác, để chúng ta rồi sẽ mang cùng một nỗi đau. Vòng tuần hoàn đau khổ đó sẽ mãi lặp lại vì những con người ích kỷ như bạn, tôi đã từng có ý nghĩ như bạn nhưng rồi tôi nhận ra, tôi có thể thay đổi tích cực hơn, nhân văn hơn là làm tổn thương người khác. Quá khứ đó ắt hẳn cũng có nhiều niềm vui xen lẫn nỗi đau, hãy chỉ lưu giữ nó như một ký ức, bạn nhé, một ký ức thôi, nhờ nó mà bạn trưởng thành, cũng có ích mà phải không?
Đứng lên tại nơi bạn vấp ngã, bước ra đi, đừng ngồi mãi trong bóng đêm.

0 nhận xét:

Sunday, May 22, 2016

LÀ EM KHÔNG TỐT

"Anh có biết, điều mà em hối hận nhất là gì không?"
"..."
"Là em không thể yêu anh như những gì anh mong muốn...
***
Em rất tệ.
Em chỉ biết nghĩ đến những cuộc vui của bản thân mình và để anh lại...

Em chỉ tìm đến anh khi cuộc chơi đã tàn, em coi anh là nơi để lui về khi đã chẳng ai còn vui vẻ bên mình nữa.
Em lợi dụng sự yêu thương anh dành cho em để đổi lấy là những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng, những ngày rong chơi không cần lo nghĩ gì..."
la-em-khong-tot
"Linh..."
"Anh, anh đừng nói gì cả, đừng nói,nó sẽ khiến anh mệt mỏi hơn...
Anh hãy lắng nghe em... Em yêu anh và em xin lỗi anh rất nhiều...
Em rất yêu anh.."
...
Linh ngồi gần lại bên anh hơn, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh như sợ rằng nếu cô buông ra thì anh có thể rời đi bất cứ lúc nào. Cô trân trọng cái giây phút này, cái giây phút mà cô có thể ở bên cạnh anh, trò chuyện với anh - điều mà bấy lâu nay cô chẳng hề làm.
Cô giữ chặt đôi bàn tay lành lạnh ấy, cô cố gắng sưởi ấm cho nó.
Giọng cô nghẹn ngào rồi tiếp tục câu chuyện đang dở dang.
"Anh có nhớ lúc chúng ta đến với nhau không? Cái lúc mà chúng ta vẫn còn đang học năm đầu đại học ấy..."
Anh cố gắng cựa quậy cái đầu nhưng lại bị cô bắt nằm im, anh cũng chiều theo ngay.
Ngày ấy cô là hoa khôi của trường, ngày ấy anh theo đuổi cô bằng những tình cảm chân thành nhất. Rồi cô đồng ý, rồi cô và anh trở thành người yêu, rồi cô và anh sống chung cho đến tận bây giờ.
Cô luôn chơi bời theo đúng phong cách một đứa con gái kiêu kì, chảnh chọe. Cô luôn hòa mình vào những cuộc chơi mà quên đi anh đang ở nhà đang đợi mình. Chẳng có cuộc chơi nào là cô bỏ lỡ, chẳng có trò vui nào mà cô không tham gia... nhưng cô lại luôn bỏ lỡ anh.
Cô đã hòa mình vào những thú vui riêng thì cho dù có ai đợi cô, có ai ngóng cô đi chăng nữa thì đều vì bỏ lại một góc.
Cô nhẫn tâm để anh một mình trong ngày sinh nhật rồi vui vẻ du ngoạn bên ngoài với đám bạn.
Những lần đi bar cô đều ăn mặc hở hang anh liền từ tốn mang chiếc khăn nhung đẹp đẽ ra khoác cho cô nhưng đổi lại là cái hất tay lạnh lùng và câu nói khiến anh đau lòng "Mặc kệ tôi!"
Cô bay nhảy nơi âm nhạc xập xình, cô xõa và quên hết đi mọi sự đời, quên cả anh đang ngồi một góc trong nhà đợi cô cùng với chiếc bánh sinh nhật mừng tuổi 24.
Anh đi tìm cô vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện nhưng lại để rồi phải thấy một cảnh tượng không hề vui vẻ chút nào : Cô hôn một người đàn ông khác và chọc ghẹo anh.
Lúc đó anh rất tức giận, nhưng, anh yêu cô nhiều, tình yêu anh trao cho cô không lớn lao, cao cả như bao người khác nhưng đủ để cô hiểu rằng anh yêu cô như thế nào. Vậy mà cô lại không quan tâm, cô hờ hững trước thứ tình cảm chân thành ấy.
Mỗi lần cô uống say thì anh đều phải là người chăm sóc, anh chăm lo cho cô từng chút một, anh đón cô từ vòng tay những người bạn. Cô say, cô chẳng hề biết rằng anh đang quan tâm cô như thế nào.
Những ngày đi du lịch cô đều tách khỏi anh mà đi cùng đám sinh viên nam trong trường,cô mặc kệ anh bởi cô luôn cho rằng anh yêu cô nên dù có như thế nào thì anh vẫn sẽ yêu cô. Cô chẳng cần lo lắng điều gì cả. Cô chỉ mặc sức cho bản thân vui vẻ.Lúc cần cô sẽ giữ anh lại, lúc không cần cô sẽ để anh tự do.
Mỗi bữa ăn, anh và cô ngồi đối diện với nhau, những câu chuyện họ trao đổi một cách ngắn gọn, nhạt nhẽo đến lạnh người. Anh hỏi thì cô trả lời, anh không hỏi cô cũng chẳng nói gì nữa, hai người chỉ im lặng và tiếp tục bữa ăn. Đấy đâu phải tình yêu.
Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, cuộc sống vẫn diễn ra theo quy luật của tự nhiên và điều gì đến rồi cũng sẽ đến.
...
"Chúng ta chia tay đi!"
"Tại sao chứ? Anh chán tôi rồi à? Hả? Hay anh không chịu nổi tôi?"
"Không phải... anh..."
"Dũng, anh không giữ đúng lời hứa, quả nhiên người đàn ông nào cũng vậy...."
"Không phải mà Linh... anh...không phải..."
Dũng cố gắng giữ thân thể mình đứng vững vàng.
"Thôi, anh im đi!"
Linh quay lưng bước đi, bàn tay anh vươn ra cố gắng kéo lấy cô lại. Đôi tay gầy guộc chơi vơi giữa mảng không trung lạnh ngắt. Anh mất đà, cả cơ thể nhào xuống nền đất.
Ụych.
Anh rất đau, đau đớn vô cùng tận.
Nỗi đau về thể xác đã lớn rồi nỗi đau, nỗi mất mát về tinh thần lại còn hơn cả.
Anh ngã xuống, hô hấp trở nên khó khăn. Cô nghe tiếng vẫn thản nhiên bước đi, cô vẫn muốn ngoái lại nhìn anh nhưng cái lòng kiêu hãnh của cô lại ngăn cản cô.
Cô chẳng mảy may để ý đến sự thay đổi của anh bởi cô đâu có giây phút nào quan tâm đến anh.
"Li...Linh... anh... yêu..."
Cái quay lưng lạnh lùng ấy của cô đã khiến cơ thể cô trở nên mềm nhũn. Cô giật mình hoảng hốt nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.
"Này, anh đừng giả vờ nữa, đứng dậy đi...
Anh không đáp cô, chỉ cố gắng đứng dậy. Nhưng anh quá mệt rồi, anh không gượng dậy được nữa. Cả cơ thể nằm bất động trên sàn
Linh sợ hãi lại gần, cô hoảng hốt và sợ hãi tột cùng khi thấy anh nằm ngất ở trên sàn. Linh nhanh chóng cầm điện thoại và gọi xe cấp cứu.
Tiếng còi xe khiến cô run bần bật, cô nắm chặt lấy tay anh, nước mắt hòa vào tiếng khóc thê lương.
Trước mắt cô là anh. Là người đàn ông yêu cô hết mực, là người sẵn sàng chờ đợi cô sau mỗi cuộc chơi, là người chẳng chê trách bất cứ điều gì cô làm, là người quan tâm và yêu thương cô nhất. Nhưng cô luôn hời hợt với cái tình yêu vĩ đại ấy mà anh dành chọn cho cô.
Vài phút trước cô còn chẳng thèm đoái hoài đến anh, vài phút trước cô mong anh biến mất khỏi cuộc sống của cô đi. Nhưng ngay lúc này đây, khi đứng ngoài cửa phòng bệnh cô lại chẳng hề muốn điều đó một chút nào.
Nhìn anh đang quằn quại với cơn đau trong phòng khiến người cô run lên. Nước mắt tuôn không ngừng nghỉ. Chưa lúc nào cô mong anh nhanh chóng thoát qua nỗi đau này như bây giờ. Lúc này cô mới nhận ra là cô yêu anh nhiều đến nhường nào, lúc này cô mới thấy rằng bản thân mình thật khốn biết bao nhiêu. Cô thà để mình bị ung thư còn hơn là anh, anh đâu có lỗi gì mà lại phải chịu sự dày vò ấy...
"Cậu ấy bị ung thư giai đoạn cuối!"
Lúc đó Linh chỉ biết ôm mặt khóc và tự trách bản thân mình.
Quãng thời gian qua, là cô không tốt.
...
Linh đưa tay anh lên, bàn tay cô đan vào tay anh.
"Dũng, anh đừng sao nhé, em ở đây với anh rồi..."
Anh cười, nụ cười ấy nhàn hạ lắm, nó chẳng mệt mỏi như trước đây nữa.
"Dũng, em yêu anh!"
Cô nhướn người hôn lên môi anh.
Cánh tay buông thõng, nhịp tim ngừng lại. Chỉ còn nghe tiếng tít dài vô tận.
Đôi mắt cô mở to hoảng hốt. Cô chưa kịp nói hết, cô vẫn còn nhiều thứ muốn nói với anh. Tại sao lại như vậy?
Linh gào lên, nước mắt cô không ngừng rơi, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay anh.
"Dũng... Dũng...."
Tiếng khóc vang vọng khắp dọc hành lang, thê lương vô cùng.
Hóa ra tình yêu thật khó khăn, lúc yêu sâu đậm nhất lại là lúc ông trời lấy tính mạng con người ra để đùa giỡn. Hay tại cô không trân trọng tình yêu ấy nên đây là cái giá mà cô phải trả.
Tiếng khóc vẫn còn vang mãi.
Linh gục xuống giường, nước mắt ướt đẫm một khoảng rộng.
"Em yêu anh... Dũng"
Mắt anh đã nhắm lại nhưng dường như nụ cười vẫn hiện hữu trên môi anh.
Có lẽ thời gian qua anh đã phải trải qua rất nhiều sự mệt mỏi, giờ ông trời đã ban cho anh thời gian để nghỉ ngơi, nhưng đó lại là nỗi đau của cô.
#KH

Sưu Tầm........
truyện tình yêu hay

LÀ EM KHÔNG TỐT

Tranh Vip  |  at  8:48:00 PM

LÀ EM KHÔNG TỐT

"Anh có biết, điều mà em hối hận nhất là gì không?"
"..."
"Là em không thể yêu anh như những gì anh mong muốn...
***
Em rất tệ.
Em chỉ biết nghĩ đến những cuộc vui của bản thân mình và để anh lại...

Em chỉ tìm đến anh khi cuộc chơi đã tàn, em coi anh là nơi để lui về khi đã chẳng ai còn vui vẻ bên mình nữa.
Em lợi dụng sự yêu thương anh dành cho em để đổi lấy là những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng, những ngày rong chơi không cần lo nghĩ gì..."
la-em-khong-tot
"Linh..."
"Anh, anh đừng nói gì cả, đừng nói,nó sẽ khiến anh mệt mỏi hơn...
Anh hãy lắng nghe em... Em yêu anh và em xin lỗi anh rất nhiều...
Em rất yêu anh.."
...
Linh ngồi gần lại bên anh hơn, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh như sợ rằng nếu cô buông ra thì anh có thể rời đi bất cứ lúc nào. Cô trân trọng cái giây phút này, cái giây phút mà cô có thể ở bên cạnh anh, trò chuyện với anh - điều mà bấy lâu nay cô chẳng hề làm.
Cô giữ chặt đôi bàn tay lành lạnh ấy, cô cố gắng sưởi ấm cho nó.
Giọng cô nghẹn ngào rồi tiếp tục câu chuyện đang dở dang.
"Anh có nhớ lúc chúng ta đến với nhau không? Cái lúc mà chúng ta vẫn còn đang học năm đầu đại học ấy..."
Anh cố gắng cựa quậy cái đầu nhưng lại bị cô bắt nằm im, anh cũng chiều theo ngay.
Ngày ấy cô là hoa khôi của trường, ngày ấy anh theo đuổi cô bằng những tình cảm chân thành nhất. Rồi cô đồng ý, rồi cô và anh trở thành người yêu, rồi cô và anh sống chung cho đến tận bây giờ.
Cô luôn chơi bời theo đúng phong cách một đứa con gái kiêu kì, chảnh chọe. Cô luôn hòa mình vào những cuộc chơi mà quên đi anh đang ở nhà đang đợi mình. Chẳng có cuộc chơi nào là cô bỏ lỡ, chẳng có trò vui nào mà cô không tham gia... nhưng cô lại luôn bỏ lỡ anh.
Cô đã hòa mình vào những thú vui riêng thì cho dù có ai đợi cô, có ai ngóng cô đi chăng nữa thì đều vì bỏ lại một góc.
Cô nhẫn tâm để anh một mình trong ngày sinh nhật rồi vui vẻ du ngoạn bên ngoài với đám bạn.
Những lần đi bar cô đều ăn mặc hở hang anh liền từ tốn mang chiếc khăn nhung đẹp đẽ ra khoác cho cô nhưng đổi lại là cái hất tay lạnh lùng và câu nói khiến anh đau lòng "Mặc kệ tôi!"
Cô bay nhảy nơi âm nhạc xập xình, cô xõa và quên hết đi mọi sự đời, quên cả anh đang ngồi một góc trong nhà đợi cô cùng với chiếc bánh sinh nhật mừng tuổi 24.
Anh đi tìm cô vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện nhưng lại để rồi phải thấy một cảnh tượng không hề vui vẻ chút nào : Cô hôn một người đàn ông khác và chọc ghẹo anh.
Lúc đó anh rất tức giận, nhưng, anh yêu cô nhiều, tình yêu anh trao cho cô không lớn lao, cao cả như bao người khác nhưng đủ để cô hiểu rằng anh yêu cô như thế nào. Vậy mà cô lại không quan tâm, cô hờ hững trước thứ tình cảm chân thành ấy.
Mỗi lần cô uống say thì anh đều phải là người chăm sóc, anh chăm lo cho cô từng chút một, anh đón cô từ vòng tay những người bạn. Cô say, cô chẳng hề biết rằng anh đang quan tâm cô như thế nào.
Những ngày đi du lịch cô đều tách khỏi anh mà đi cùng đám sinh viên nam trong trường,cô mặc kệ anh bởi cô luôn cho rằng anh yêu cô nên dù có như thế nào thì anh vẫn sẽ yêu cô. Cô chẳng cần lo lắng điều gì cả. Cô chỉ mặc sức cho bản thân vui vẻ.Lúc cần cô sẽ giữ anh lại, lúc không cần cô sẽ để anh tự do.
Mỗi bữa ăn, anh và cô ngồi đối diện với nhau, những câu chuyện họ trao đổi một cách ngắn gọn, nhạt nhẽo đến lạnh người. Anh hỏi thì cô trả lời, anh không hỏi cô cũng chẳng nói gì nữa, hai người chỉ im lặng và tiếp tục bữa ăn. Đấy đâu phải tình yêu.
Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, cuộc sống vẫn diễn ra theo quy luật của tự nhiên và điều gì đến rồi cũng sẽ đến.
...
"Chúng ta chia tay đi!"
"Tại sao chứ? Anh chán tôi rồi à? Hả? Hay anh không chịu nổi tôi?"
"Không phải... anh..."
"Dũng, anh không giữ đúng lời hứa, quả nhiên người đàn ông nào cũng vậy...."
"Không phải mà Linh... anh...không phải..."
Dũng cố gắng giữ thân thể mình đứng vững vàng.
"Thôi, anh im đi!"
Linh quay lưng bước đi, bàn tay anh vươn ra cố gắng kéo lấy cô lại. Đôi tay gầy guộc chơi vơi giữa mảng không trung lạnh ngắt. Anh mất đà, cả cơ thể nhào xuống nền đất.
Ụych.
Anh rất đau, đau đớn vô cùng tận.
Nỗi đau về thể xác đã lớn rồi nỗi đau, nỗi mất mát về tinh thần lại còn hơn cả.
Anh ngã xuống, hô hấp trở nên khó khăn. Cô nghe tiếng vẫn thản nhiên bước đi, cô vẫn muốn ngoái lại nhìn anh nhưng cái lòng kiêu hãnh của cô lại ngăn cản cô.
Cô chẳng mảy may để ý đến sự thay đổi của anh bởi cô đâu có giây phút nào quan tâm đến anh.
"Li...Linh... anh... yêu..."
Cái quay lưng lạnh lùng ấy của cô đã khiến cơ thể cô trở nên mềm nhũn. Cô giật mình hoảng hốt nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.
"Này, anh đừng giả vờ nữa, đứng dậy đi...
Anh không đáp cô, chỉ cố gắng đứng dậy. Nhưng anh quá mệt rồi, anh không gượng dậy được nữa. Cả cơ thể nằm bất động trên sàn
Linh sợ hãi lại gần, cô hoảng hốt và sợ hãi tột cùng khi thấy anh nằm ngất ở trên sàn. Linh nhanh chóng cầm điện thoại và gọi xe cấp cứu.
Tiếng còi xe khiến cô run bần bật, cô nắm chặt lấy tay anh, nước mắt hòa vào tiếng khóc thê lương.
Trước mắt cô là anh. Là người đàn ông yêu cô hết mực, là người sẵn sàng chờ đợi cô sau mỗi cuộc chơi, là người chẳng chê trách bất cứ điều gì cô làm, là người quan tâm và yêu thương cô nhất. Nhưng cô luôn hời hợt với cái tình yêu vĩ đại ấy mà anh dành chọn cho cô.
Vài phút trước cô còn chẳng thèm đoái hoài đến anh, vài phút trước cô mong anh biến mất khỏi cuộc sống của cô đi. Nhưng ngay lúc này đây, khi đứng ngoài cửa phòng bệnh cô lại chẳng hề muốn điều đó một chút nào.
Nhìn anh đang quằn quại với cơn đau trong phòng khiến người cô run lên. Nước mắt tuôn không ngừng nghỉ. Chưa lúc nào cô mong anh nhanh chóng thoát qua nỗi đau này như bây giờ. Lúc này cô mới nhận ra là cô yêu anh nhiều đến nhường nào, lúc này cô mới thấy rằng bản thân mình thật khốn biết bao nhiêu. Cô thà để mình bị ung thư còn hơn là anh, anh đâu có lỗi gì mà lại phải chịu sự dày vò ấy...
"Cậu ấy bị ung thư giai đoạn cuối!"
Lúc đó Linh chỉ biết ôm mặt khóc và tự trách bản thân mình.
Quãng thời gian qua, là cô không tốt.
...
Linh đưa tay anh lên, bàn tay cô đan vào tay anh.
"Dũng, anh đừng sao nhé, em ở đây với anh rồi..."
Anh cười, nụ cười ấy nhàn hạ lắm, nó chẳng mệt mỏi như trước đây nữa.
"Dũng, em yêu anh!"
Cô nhướn người hôn lên môi anh.
Cánh tay buông thõng, nhịp tim ngừng lại. Chỉ còn nghe tiếng tít dài vô tận.
Đôi mắt cô mở to hoảng hốt. Cô chưa kịp nói hết, cô vẫn còn nhiều thứ muốn nói với anh. Tại sao lại như vậy?
Linh gào lên, nước mắt cô không ngừng rơi, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay anh.
"Dũng... Dũng...."
Tiếng khóc vang vọng khắp dọc hành lang, thê lương vô cùng.
Hóa ra tình yêu thật khó khăn, lúc yêu sâu đậm nhất lại là lúc ông trời lấy tính mạng con người ra để đùa giỡn. Hay tại cô không trân trọng tình yêu ấy nên đây là cái giá mà cô phải trả.
Tiếng khóc vẫn còn vang mãi.
Linh gục xuống giường, nước mắt ướt đẫm một khoảng rộng.
"Em yêu anh... Dũng"
Mắt anh đã nhắm lại nhưng dường như nụ cười vẫn hiện hữu trên môi anh.
Có lẽ thời gian qua anh đã phải trải qua rất nhiều sự mệt mỏi, giờ ông trời đã ban cho anh thời gian để nghỉ ngơi, nhưng đó lại là nỗi đau của cô.
#KH

Sưu Tầm........

0 nhận xét:

CHỜ ĐỂ YÊU

Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất nhiều thứ để khám phá.
***
cho-de-yeu
Tháng 10 rồi, gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ một ngày nữa lại trôi qua thẫn thờ. Tôi là một bác sĩ cũng có thể coi là một y tá thực tập. Tôi cần tiền để trở thành một bác sĩ thực thụ. Theo tờ địa chỉ nhàu nát trên tay tôi đến một ngôi nhà nhỏ, một cô bé ra mở cửa với khuôn mặt phúc hậu.
- Mời chị vào nhà ba mẹ em đang đợi chị
Trong ngôi nhà là những đồ nội thất tinh xảo một người phụ nữ và một người đàn ông mỉm cười nhìn tôi.

- Nhờ cháu chăm sóc ông cụ nhà chú nhé, cô chú có việc nên ko ở đây được- Vừa nói họ vừa đưa tôi một tờ ngân phiếu
Bóng chiếc ô tô đã khuất sau rặng cây, nắng vẫn đổ xuống đều đều nhè nhẹ. Tôi bước tới căn phòng trên cùng của căn nhà.
Cánh cửa mở ra... Một ông cụ ngồi trên chiếc ghế bành đôi mắt nhìn ra cửa sổ xa xăm.
- Cô tên là gì? Ông bỗng cất tiếng hỏi
Nước mắt tôi ứa ra, ông giống nội tôi quá ông khiến tôi bỗng nhớ nội tha thiết- nhười đã chắp cho tôi ước mơ trở thành một bác sĩ. Nén nước mắt tôi mỉm cười nhìn ông
- Con tên là Dương từ nay con sẽ chăm sóc cho ông
- ừ con ngồi đi .Ông mỉm cười,gương mặt ông thật phúc hậu. Đôi mắt đượm buồn, mái tóc đã bạc phơ.
Tôi rời khỏi căn nhà với cảm giác bâng khuâng. Gió vẫn cứ thổi, nắng vẫn cứ đổ xuống đường, sao lòng tôi bỗng nhiên buồn quá
Ngày đầu tiên, ông đưa tôi một xấp giấy.
- Con nè giờ con có thể giúp ông điều này được ko?
- Dạ
Ông muốn tôi viết lại vào giấy những câu chuyện ông kể cho tôi nghe.
Ở một ngôi nhà nhỏ có một cô bé ngày nào cũng nhìn ra cửa sổ với đô mắt đượm buồn, cô sống với mẹ của cô. Có một cậu bé ở nhà bên muốn cô ko buồn nữa nên đã lén rủ cô đi chơi. Mỗi ngày cậu đều để một bức thư dưới gốc cây cho cô. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai rồi ngầy thứ ba thứ tư đến ngày thứ năm thì mẹ của cô bé mời cậu lên nhà chơi và nhờ đó cậu biết vì sao cô bé lại ko thể đi chơi. Cô bé bị dị tật ở chân và nỗi buồn khi người cha bỏ ra đi đã khiến cô bé trở nên chán nản. Cậu bé rất muốn cô bé vui lên nên mỗi ngày cậu lại lên đồi chụp một bức ảnh thật đẹp vẽ mộ bức tranh phong cảnh treo lên cây trước cửa sổ nhà cô bé với ước mong cô bé vui hơn. Ngày qua ngày những cành cây trước cửa nhà cô bé đã đầy ắp những bức tranh bức ảnh sống động. Một ngày,cơn bão từ đâu ập đến đã lấy đi tất cả những bức tranh treo trên cây. Tối đó vừa nhìn từng đợt gió kéo qua thổi những bức tranh đi về một phương trời xa đó cô bé vừa khóc, cô muốn làm gì đó cho cậu bé. Sáng hôm sau khi vừa mở cửa cậu bé đã nhìn thấy cô bé cùng chiếc xe lăn chờ dưới gốc cây. Cô bé dưa cho cậu một bức tranh vẽ một cậu bé ngồi trên đồi đang hí hoáy vẽ một cái gì đó dưới chân trời đỏ rực bóng nắng. Cô bé nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của cô vẽ vào trái tim cậu bé một cái cảm giác gì đó khiến cả cậu bé ko ko thể diễn tả được. Từ đó cậu bé và cô bé trở thành 2 người bạn thân.
- Ông à câu chuyện còn nữa ko ông
Ông mỉm cười nhìn tôi
- Còn nữa chứ nhưng ông sẽ kể cho con nghe vào lần sau có được ko
- Vâng
Từng ngày trôi qua đối với tôi ko còn buồn tẻ nữa mà tràn ngập màu sắc của những câu chuyện ông kể cho tôi. Mỗi ngày ở đây ông lại dạy tôi một điều mới mẻ, vừa nghe ông kể chuyện tôi vừa gấp những côn hạc giấy để vào một cái lọ thủy tinh ông cho tôi. Ông nói rằng khi tôi gấp những con hạc giấy đầy cái lọ này tôi sẽ nhận ra có một thiên sứ bên cạnh tôi như ông từng nhận ra thiên sứ của ông vậy đó.
Ánh nắng cuối ngày lại đổ xuống, cậu bé cuối cùng đã giúp cho cô bé có thể tự bước đi bằng chính đôi chân của mình... Rồi thời gian qua đi cô bé và cậu bé đã lên đại học họ chia sẻ cho nhau từng hạnh phúc nỗi buồn nhỏ nhỏ. Nhưng bỗng một ngày cco bé rời đi mà ko nói tiếng nào cho cậu bé cả. Cậu bé đã tìm cô bé ở khắp nơi, tìm kiếm cô bé đến vô vọng nhưng ko thể thấy cô bé đâu cả. Cậu tuyệt vọng như ko muốn sống nữa nhưng khát vọng một ngày được gặp lại cô bé đã giúp cậu có động lực tiếp tục sống tiếp tục học tập.
- Ông à, vậy cuối cùng cậu bé vẫn ko gặp lại được cô bé sao
Ông mỉm cười
- Ừ
- Sao lại thế được sao ông ko để họ lại được gặp nhau ạ
- Ông ko thể vì chính ông cũng ko thể gặp lại cô ấy nữa
Tôi sững sờ
- Vậy ông chính là cậu bé đó sao
- Ừ nhưng giờ ông đã biết bà ấy ở đâu rồi
- Vậy tại sao ông ko đến gặp bà ấy
- Ông già quá rồi đi lại còn khó nữa mà
Vậy là tôi quyết định đi gặp bà ấy (cô bé) cho ông. Tôi đến một ngôi nhà nhỏ bé trông một ngõ sau,một nơi yên tĩnh như tách biệt với thành phố náo loạn ngoài kia. Tôi bấm chuông, một cô gái ra mở cửa
- Tôi có thể gặp bà Phúc được ko ạ
Cô gái đưa đôi mắt buồn nhìn tôi
- Cô đến muộn rồi bà tôi vừa qua đời. tôi biết cô là ai rồi, cô là cháu ông Phong đúng ko. Giờ thì bà tôi ko thể gặp cô nữa rồi nhưng trước khi mất bà có gửi một lá thư cho ông.
Tôi bùi ngùi nhận lá thư từ tay cô gái ra về. Lòng tôi buồn quá tôi đã không thể giúp ông gặp lại người mình chờ đợi suốt bao năm qua.
Nắng chiều ủ rũ đã tắt từ bao giờ. Những giọt mưa trĩ nặng rơi xuống trần gian như khóc thương cho một mối tình dang dở...
Tôi đưa ông bức thư
- Con xin lỗi ông nhiều lắm con ko thể giúp ông gặp lại bà ấy.
Ông đọc bức thư đôi mắt già trùng xuống nặng những giọt lệ
- Con mau lấy giấy bút đi ta sẽ viết nốt câu chuyện
Thời gian trôi đi cậu bé giờ đã trưởng thành nhưng vẫn mang nỗi buồn vô vọng là được gặp lại cô bé của mình. Bỗng một hôm, thiên sứ đến với cậu bé. Thiên sứ vẽ ra một chiếc cầu vồng dấn đường cho cậu bé đi tìm cô bé. Cậu bé đi mãi đi mãi cuối cùng cậu cũng tìm được cô bé đang ngồi thẫn thờ bên một dòng sông. Cậu bé cất tiếng hỏi
- Tại sao cậu lại đi ko nói một lời nào như vậy?
Cô bé bật khóc mãi mới cất tiếng nói khẽ
- Vì mẹ mình chết rồi, mình phải đi tìm bố để dẫn bố về thăm mẹ, mẹ mình vẫn luôn nhớ bố mình
Nắng đổ xuống dòng sông, gió rì rào ôm lấy hai đứa trẻ.
Cuộc sống là như thế, cuộc sống bỗng cho người ta một món quà thật quý giá rồi một ngày lại lấy đi món quà đó khỏi tay ta. Phải biết trân trọng những món ùa đó khi nó còn ở bên cạnh mình. Tình yêu quả thật rất cao cả thiêng liêng, nó tạo cho người ta động lực để chờ đợi tìm kiếm dù biết vô vọng.
Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất nhiều thứ để khám phá. Giờ thì lọ hạc giấy đã đầy rồi, đương nhiên tôi cũng đã biết ai là thiên sứ đã mở ra cho tôi cuộc sống mới, đó chính là ông dù giờ đây ông đã đi một nơi thật xa và chẳng còn bao giờ về nữa. Tôi cũng sẽ chẳng bao giờ được nghe những câu chuyện của ông nữa, cũng chẳng được nhìn bóng ông ngồi trên chiếc ghế bành cùng đôi mắt nhìn xa xăm nữa. Cuộc sống có nhiều ý nghĩ hơn ta tưởng, và ta sẽ nhận ra ý ngĩa thực sự khi dừng lại và chờ đợi nó đến.
Sưu Tầm......
truyện tình yêu hay

CHỜ ĐỂ YÊU

Tranh Vip  |  at  8:46:00 PM

CHỜ ĐỂ YÊU

Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất nhiều thứ để khám phá.
***
cho-de-yeu
Tháng 10 rồi, gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ một ngày nữa lại trôi qua thẫn thờ. Tôi là một bác sĩ cũng có thể coi là một y tá thực tập. Tôi cần tiền để trở thành một bác sĩ thực thụ. Theo tờ địa chỉ nhàu nát trên tay tôi đến một ngôi nhà nhỏ, một cô bé ra mở cửa với khuôn mặt phúc hậu.
- Mời chị vào nhà ba mẹ em đang đợi chị
Trong ngôi nhà là những đồ nội thất tinh xảo một người phụ nữ và một người đàn ông mỉm cười nhìn tôi.

- Nhờ cháu chăm sóc ông cụ nhà chú nhé, cô chú có việc nên ko ở đây được- Vừa nói họ vừa đưa tôi một tờ ngân phiếu
Bóng chiếc ô tô đã khuất sau rặng cây, nắng vẫn đổ xuống đều đều nhè nhẹ. Tôi bước tới căn phòng trên cùng của căn nhà.
Cánh cửa mở ra... Một ông cụ ngồi trên chiếc ghế bành đôi mắt nhìn ra cửa sổ xa xăm.
- Cô tên là gì? Ông bỗng cất tiếng hỏi
Nước mắt tôi ứa ra, ông giống nội tôi quá ông khiến tôi bỗng nhớ nội tha thiết- nhười đã chắp cho tôi ước mơ trở thành một bác sĩ. Nén nước mắt tôi mỉm cười nhìn ông
- Con tên là Dương từ nay con sẽ chăm sóc cho ông
- ừ con ngồi đi .Ông mỉm cười,gương mặt ông thật phúc hậu. Đôi mắt đượm buồn, mái tóc đã bạc phơ.
Tôi rời khỏi căn nhà với cảm giác bâng khuâng. Gió vẫn cứ thổi, nắng vẫn cứ đổ xuống đường, sao lòng tôi bỗng nhiên buồn quá
Ngày đầu tiên, ông đưa tôi một xấp giấy.
- Con nè giờ con có thể giúp ông điều này được ko?
- Dạ
Ông muốn tôi viết lại vào giấy những câu chuyện ông kể cho tôi nghe.
Ở một ngôi nhà nhỏ có một cô bé ngày nào cũng nhìn ra cửa sổ với đô mắt đượm buồn, cô sống với mẹ của cô. Có một cậu bé ở nhà bên muốn cô ko buồn nữa nên đã lén rủ cô đi chơi. Mỗi ngày cậu đều để một bức thư dưới gốc cây cho cô. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai rồi ngầy thứ ba thứ tư đến ngày thứ năm thì mẹ của cô bé mời cậu lên nhà chơi và nhờ đó cậu biết vì sao cô bé lại ko thể đi chơi. Cô bé bị dị tật ở chân và nỗi buồn khi người cha bỏ ra đi đã khiến cô bé trở nên chán nản. Cậu bé rất muốn cô bé vui lên nên mỗi ngày cậu lại lên đồi chụp một bức ảnh thật đẹp vẽ mộ bức tranh phong cảnh treo lên cây trước cửa sổ nhà cô bé với ước mong cô bé vui hơn. Ngày qua ngày những cành cây trước cửa nhà cô bé đã đầy ắp những bức tranh bức ảnh sống động. Một ngày,cơn bão từ đâu ập đến đã lấy đi tất cả những bức tranh treo trên cây. Tối đó vừa nhìn từng đợt gió kéo qua thổi những bức tranh đi về một phương trời xa đó cô bé vừa khóc, cô muốn làm gì đó cho cậu bé. Sáng hôm sau khi vừa mở cửa cậu bé đã nhìn thấy cô bé cùng chiếc xe lăn chờ dưới gốc cây. Cô bé dưa cho cậu một bức tranh vẽ một cậu bé ngồi trên đồi đang hí hoáy vẽ một cái gì đó dưới chân trời đỏ rực bóng nắng. Cô bé nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của cô vẽ vào trái tim cậu bé một cái cảm giác gì đó khiến cả cậu bé ko ko thể diễn tả được. Từ đó cậu bé và cô bé trở thành 2 người bạn thân.
- Ông à câu chuyện còn nữa ko ông
Ông mỉm cười nhìn tôi
- Còn nữa chứ nhưng ông sẽ kể cho con nghe vào lần sau có được ko
- Vâng
Từng ngày trôi qua đối với tôi ko còn buồn tẻ nữa mà tràn ngập màu sắc của những câu chuyện ông kể cho tôi. Mỗi ngày ở đây ông lại dạy tôi một điều mới mẻ, vừa nghe ông kể chuyện tôi vừa gấp những côn hạc giấy để vào một cái lọ thủy tinh ông cho tôi. Ông nói rằng khi tôi gấp những con hạc giấy đầy cái lọ này tôi sẽ nhận ra có một thiên sứ bên cạnh tôi như ông từng nhận ra thiên sứ của ông vậy đó.
Ánh nắng cuối ngày lại đổ xuống, cậu bé cuối cùng đã giúp cho cô bé có thể tự bước đi bằng chính đôi chân của mình... Rồi thời gian qua đi cô bé và cậu bé đã lên đại học họ chia sẻ cho nhau từng hạnh phúc nỗi buồn nhỏ nhỏ. Nhưng bỗng một ngày cco bé rời đi mà ko nói tiếng nào cho cậu bé cả. Cậu bé đã tìm cô bé ở khắp nơi, tìm kiếm cô bé đến vô vọng nhưng ko thể thấy cô bé đâu cả. Cậu tuyệt vọng như ko muốn sống nữa nhưng khát vọng một ngày được gặp lại cô bé đã giúp cậu có động lực tiếp tục sống tiếp tục học tập.
- Ông à, vậy cuối cùng cậu bé vẫn ko gặp lại được cô bé sao
Ông mỉm cười
- Ừ
- Sao lại thế được sao ông ko để họ lại được gặp nhau ạ
- Ông ko thể vì chính ông cũng ko thể gặp lại cô ấy nữa
Tôi sững sờ
- Vậy ông chính là cậu bé đó sao
- Ừ nhưng giờ ông đã biết bà ấy ở đâu rồi
- Vậy tại sao ông ko đến gặp bà ấy
- Ông già quá rồi đi lại còn khó nữa mà
Vậy là tôi quyết định đi gặp bà ấy (cô bé) cho ông. Tôi đến một ngôi nhà nhỏ bé trông một ngõ sau,một nơi yên tĩnh như tách biệt với thành phố náo loạn ngoài kia. Tôi bấm chuông, một cô gái ra mở cửa
- Tôi có thể gặp bà Phúc được ko ạ
Cô gái đưa đôi mắt buồn nhìn tôi
- Cô đến muộn rồi bà tôi vừa qua đời. tôi biết cô là ai rồi, cô là cháu ông Phong đúng ko. Giờ thì bà tôi ko thể gặp cô nữa rồi nhưng trước khi mất bà có gửi một lá thư cho ông.
Tôi bùi ngùi nhận lá thư từ tay cô gái ra về. Lòng tôi buồn quá tôi đã không thể giúp ông gặp lại người mình chờ đợi suốt bao năm qua.
Nắng chiều ủ rũ đã tắt từ bao giờ. Những giọt mưa trĩ nặng rơi xuống trần gian như khóc thương cho một mối tình dang dở...
Tôi đưa ông bức thư
- Con xin lỗi ông nhiều lắm con ko thể giúp ông gặp lại bà ấy.
Ông đọc bức thư đôi mắt già trùng xuống nặng những giọt lệ
- Con mau lấy giấy bút đi ta sẽ viết nốt câu chuyện
Thời gian trôi đi cậu bé giờ đã trưởng thành nhưng vẫn mang nỗi buồn vô vọng là được gặp lại cô bé của mình. Bỗng một hôm, thiên sứ đến với cậu bé. Thiên sứ vẽ ra một chiếc cầu vồng dấn đường cho cậu bé đi tìm cô bé. Cậu bé đi mãi đi mãi cuối cùng cậu cũng tìm được cô bé đang ngồi thẫn thờ bên một dòng sông. Cậu bé cất tiếng hỏi
- Tại sao cậu lại đi ko nói một lời nào như vậy?
Cô bé bật khóc mãi mới cất tiếng nói khẽ
- Vì mẹ mình chết rồi, mình phải đi tìm bố để dẫn bố về thăm mẹ, mẹ mình vẫn luôn nhớ bố mình
Nắng đổ xuống dòng sông, gió rì rào ôm lấy hai đứa trẻ.
Cuộc sống là như thế, cuộc sống bỗng cho người ta một món quà thật quý giá rồi một ngày lại lấy đi món quà đó khỏi tay ta. Phải biết trân trọng những món ùa đó khi nó còn ở bên cạnh mình. Tình yêu quả thật rất cao cả thiêng liêng, nó tạo cho người ta động lực để chờ đợi tìm kiếm dù biết vô vọng.
Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất nhiều thứ để khám phá. Giờ thì lọ hạc giấy đã đầy rồi, đương nhiên tôi cũng đã biết ai là thiên sứ đã mở ra cho tôi cuộc sống mới, đó chính là ông dù giờ đây ông đã đi một nơi thật xa và chẳng còn bao giờ về nữa. Tôi cũng sẽ chẳng bao giờ được nghe những câu chuyện của ông nữa, cũng chẳng được nhìn bóng ông ngồi trên chiếc ghế bành cùng đôi mắt nhìn xa xăm nữa. Cuộc sống có nhiều ý nghĩ hơn ta tưởng, và ta sẽ nhận ra ý ngĩa thực sự khi dừng lại và chờ đợi nó đến.
Sưu Tầm......

0 nhận xét:

ĐÔNG NÀY KHÔNG CÓ ANH

Có sai không khi em cứ mãi yêu anh, yêu một người đã có người để thương, yêu như điên như dại dẫu biết sẽ chẳng bao giờ anh để ý đến em.
Có sai không khi em cứ mãi nhớ về anh, nhớ về người đang nhớ về một người khác, và em biết người đó mãi mãi sẽ chẳng là em?
***
dong-nay-khong-co-anh
Em gặp anh vào ngày mưa Hà Nội, ngày em vừa thất nghiệp cứ lang thang mọi ngóc ngách chờ buổi chiều tàn. Hà Nội hôm ấy đẹp lạ thường, lá vàng sẫm màu rơi héo úa nom là tội nghiệp, rũ rượi như chính bản thân em. Từng giọt mưa tưới thêm nỗi cô đơn vào kẽ lá, em cứ mãi mê đắm chìm đếm từng chiếc lá đẫm nước mưa. Bỗng em thấy bầu trời như đen đặc, có phải em đã dầm mưa quá nhiều khiến mắt nhòe nhoẹt đi. Em thấy từng chiếc lá vàng bay lên theo gió, em chơi vơi, lảo đảo và ngã quỵ. Lúc tỉnh dậy em mới biết mình đang trong bệnh viện, thứ nước trong veo đang chậm rãi ngấm vào cơ thể khiến em mỏi mệt, em gắng gượng ngồi dậy nhưng bất lực. Anh nhẹ nhàng ngồi cạnh, khẽ nắm lấy tay em và lí nhí câu xin lỗi. Em bật cười, chẳng hiểu sao lúc đó em lại cười, bộ dạng anh lúc đó trông còn thảm thê hơn em nhiều.
Hóa ra em bị anh đâm sầm vào người khi đang mãi mê ngắm nhìn đám lá khô đã tàn, còn tay lái anh không kịp bẻ hướng bởi nước mưa làm tầm nhìn anh hẹp lại, thế là anh lao thẳng vào người em, hất tung cả đám lá khô bay chờn vờn trong gió.

Em chẳng có người thân, cũng chẳng có bạn bè, vì vậy anh ở bên chăm nom em tận tình, chu đáo. Nhìn anh bận bịu ngược xuôi, mồ hôi vương vãi chạy dọc xuống cằm, em cảm tưởng như anh chính là gia đình của em vậy. Bị đau, bị ốm nhưng em cảm thấy hạnh phúc tràn trề không tả xiết. Cứ ngỡ em sẽ mãi được bao bọc trong vòng tay anh, ngày ngày được anh đút từng muỗng cháo nóng hổi, thổi từng ngụm nước còn chưa nguội. Nhưng rồi em cũng phải trả anh về là chính bản thân anh, trả anh về với bao bận rộn cuộc sống thường ngày. Hôm em xuât viện anh đã không kịp đến, một lời tạm biệt cũng không, cả cơ hội để em nói lời cảm ơn cũng chẳng có. Anh đã bước ra khỏi cuộc sống của em thật rồi. Tự dưng em thấy buồn ghê gớm, rồi lại bật cười. Ừ nhỉ, anh đã là gì của em đâu, ngay cả tên anh em cũng chưa kịp hỏi, anh chẳng qua chỉ là là tròn bổn phận của một người có lỗi, em có quyền gì mà bắt anh phải đền đáp em cả cuộc đời.
Em uể oải vươn mình sau một thời gian dài dưỡng bệnh, hôm nay em đi phỏng vấn, chui mình ra khỏi vỏ để nhìn ngắm thế giới ngoài kia. Trông từng người ra vào mà tim em đập liên hồi, lo âu vào căng thẳng. Cuối cùng cũng đến lượt em.
- Cô đã nghỉ việc khá lâu, điều gì có thể chứng minh cho bản thân cô có thể tiếp tục làm việc một cách chuyên nghiệp?
Là giọng nói ấy, giọng nói đã làm em buồn vô cớ, giọng nói đã ân cần ở cạnh em những tháng ngày kia, là anh, không thể nhầm lẫn vào đâu được, chính là anh bằng xương bằng thịt chứ không phải trong giấc mơ, em muốn chạy đến bên anh mà hỏi cho ra nhẽ, tại sao anh lại bỏ đi mà không cho em kịp cảm ơn, tại sao, tại sao... Tiếng gõ nhẹ trên bàn làm em sực tỉnh, đôi mắt anh nhìn thẳng vào em lạnh lùng, không phải là anh của ngày hôm đó, anh nhắc lại câu hỏi thêm một lần nữa, em giật mình, thu hết can đảm và nói một mạch. Cho tới lúc cánh cửa khép lại em mới hết hoang mang và lo lắng, chẳng nhớ lúc ấy em đã nói những gì nữa.
Ba ngày sau điện thoại em đổ chuông, nhận được tin em chính thức trở thành nhân viên của anh, chẳng biết em nên buồn hay nên vui nữa, chẳng biết khi đối diện với anh, em nên cười hay giả bộ làm ngơ. Chưa bao giờ em thấy khó xử như lúc này. Mà kể ra em cũng lạ, anh còn nợ nần gì em nữa đâu, giữa anh và em cũng còn chuyện gì nữa đâu, tại sao em phải tự mình ngượng ngùng, bối rối.
Anh đi công tác một tuần, em thở phảo nhẹ nhõm, bớt đi một tuần phải nhìn thấy anh, bớt đi một tuần em không bị ám ảnh bới ánh mắt đóng băng của anh. Nhưng em đã nhầm rồi, em nhớ anh da diết, mong mỏi được gặp anh đến nhường nào, em thấy tim mình loạn nhịp, hay giận hờn cáu gắt, có lẽ, em đã yêu anh thật rồi. Em yêu anh lúc nào, chính em cũng không hay biết nữa.
Anh trở lại công ty, khuôn mặt đờ đẫn, hình như trán anh đã thêm một nếp nhăn, trông anh mệt mỏi và khổ sở, em lấy cớ công việc để được gần anh nhiều hơn, em muốn ôm chầm lấy anh, trao anh những lời động viên, an ủi, nhưng em đã chết lặng khi chuẩn bị gõ cửa phòng anh.
- Đã bao nhiêu lần rồi, anh xin em, đừng làm khổ nhau nữa, được không em?
Chiếc điện thoại vỡ toang, anh gục ngã, ôm đầu xuống bàn bừa bộn giấy, khuôn mặt anh nhăn nhó, khẽ đưa tay bóp trán. Em tựa mình vào tường, đôi tay run rẩy, đó là chuyện riêng tư của anh, chuyện tình yêu của anh, có tiếng nói nào cho em phán xét.
Anh cùng em đến gặp đối tác vào ngày sau đó, trên đường về, chiếc xe rẽ trái, tấp vào một quán cà phê. Em biết anh đang buồn, có lẽ anh cũng cần có người để sẻ chia, tâm sự. Và em nghĩ, có thể lắm chứ, người đó, có thể là em.
Quán vắng tanh, chỉ có tiếng nhạc du dương đều đặn, anh khẽ cất tiếng thì em vội chặn lại, "em biết, em biết anh định nói gì, em biết chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta. Tình cờ gặp nhau, bắt anh phải chăm sóc cho em, rồi lại tình cờ anh là xếp của em, có lẽ ông trời đã định đoạt tất cả, anh ạ. Cảm ơn anh nhiều lắm, em sẽ gắng hết mình làm việc thật tốt, vì công ty, và vì.." Em lạc giọng, thấy anh nhòe đi trong mắt.
Em xót xa mỗi ngày khi anh cứ gầy gộc đi, đôi mắt trũng sâu đen nhèm vì hàng đêm thức trắng, áp lực công việc, những cuộc cải vã với người yêu dày lên chồng chất, em lặng lẽ đặt lên vai anh sự cảm thông, chia sẽ, lặng lẽ pha vội cho anh tách trà thay vì từng ngụm cà phê đắng ngắt. Bởi em cũng chỉ là một người dưng, một người đi lạc và mắc kẹt trong hình bóng của anh, và em biết sẽ chẳng bao giờ em đi xa hơn được nữa.
Tháng ngày cứ thế trôi qua, một năm em ở cạnh anh, âm thầm khóc khi anh đau đớn, khẽ mĩm cười lúc anh hạnh phúc. Một năm với bao cuộc điện thoại lúc nữa đêm, anh say mèm luôn gọi tên người yêu không ngớt. Một năm với bao công việc giấy tờ ngổn ngang ngập đầu, em tất bật giải quyết thay anh lúc anh đi công tác. Một năm với bao cơn sốt mê man của anh, em thức trắng gượng nâu cho anh bát cháo, một năm cứ thế trôi qua, đôi lúc em ngẩn ngơ chẳng biết mình là gì của anh nữa, trong mắt anh, có bao giờ em trở nên quan trọng với anh chưa, hả anh.
Rồi ngày mà anh tổ chức đám cưới với cô vợ hay nhõng nhẻo cũng sắp đến, cũng là lúc công ty anh làm ăn như diều gặp gió, em thấy niềm hân hoan trong đôi mắt sáng rực của anh, em thấy nụ cười chứa chan tràn ngập hạnh phúc của anh, em chỉ biết quay lưng đi, và cười ra nước mắt.
Em vội đến, và cũng vội đi. Em đặt lên bàn làm việc của anh tấm thiệp đỏ chúc mừng hạnh phúc, kèm theo đó là lá đơn xin nghỉ việc. Có lẽ ông trời bắt em phải đền đáp lại anh, nhưng sao ông trời tàn nhẫn quá, lại khiến em trót yêu anh. Cũng như anh, em đi mà không lời từ biệt, chẳng biết anh có buồn, có nhớ em không? Chỉ một lần, chẳng biết em có tồn tại trong ý nghĩ của anh.
Em dạo bước trên con đường cũ, một năm trôi qua nhanh quá, lá vàng lại ngập và gãy rắc giòn giã dưới chân em. Một năm qua có phải anh đến như một giấc mơ, để rồi khi em tỉnh giấc, em lại quay về với thực tại của em ngày xưa cũ. Mưa phảng phất làm ướt mí mắt em, đông này, vẫn chỉ mình em với em.
Sưu Tầm........
truyện tình yêu hay

ĐÔNG NÀY KHÔNG CÓ ANH

Tranh Vip  |  at  8:35:00 PM

ĐÔNG NÀY KHÔNG CÓ ANH

Có sai không khi em cứ mãi yêu anh, yêu một người đã có người để thương, yêu như điên như dại dẫu biết sẽ chẳng bao giờ anh để ý đến em.
Có sai không khi em cứ mãi nhớ về anh, nhớ về người đang nhớ về một người khác, và em biết người đó mãi mãi sẽ chẳng là em?
***
dong-nay-khong-co-anh
Em gặp anh vào ngày mưa Hà Nội, ngày em vừa thất nghiệp cứ lang thang mọi ngóc ngách chờ buổi chiều tàn. Hà Nội hôm ấy đẹp lạ thường, lá vàng sẫm màu rơi héo úa nom là tội nghiệp, rũ rượi như chính bản thân em. Từng giọt mưa tưới thêm nỗi cô đơn vào kẽ lá, em cứ mãi mê đắm chìm đếm từng chiếc lá đẫm nước mưa. Bỗng em thấy bầu trời như đen đặc, có phải em đã dầm mưa quá nhiều khiến mắt nhòe nhoẹt đi. Em thấy từng chiếc lá vàng bay lên theo gió, em chơi vơi, lảo đảo và ngã quỵ. Lúc tỉnh dậy em mới biết mình đang trong bệnh viện, thứ nước trong veo đang chậm rãi ngấm vào cơ thể khiến em mỏi mệt, em gắng gượng ngồi dậy nhưng bất lực. Anh nhẹ nhàng ngồi cạnh, khẽ nắm lấy tay em và lí nhí câu xin lỗi. Em bật cười, chẳng hiểu sao lúc đó em lại cười, bộ dạng anh lúc đó trông còn thảm thê hơn em nhiều.
Hóa ra em bị anh đâm sầm vào người khi đang mãi mê ngắm nhìn đám lá khô đã tàn, còn tay lái anh không kịp bẻ hướng bởi nước mưa làm tầm nhìn anh hẹp lại, thế là anh lao thẳng vào người em, hất tung cả đám lá khô bay chờn vờn trong gió.

Em chẳng có người thân, cũng chẳng có bạn bè, vì vậy anh ở bên chăm nom em tận tình, chu đáo. Nhìn anh bận bịu ngược xuôi, mồ hôi vương vãi chạy dọc xuống cằm, em cảm tưởng như anh chính là gia đình của em vậy. Bị đau, bị ốm nhưng em cảm thấy hạnh phúc tràn trề không tả xiết. Cứ ngỡ em sẽ mãi được bao bọc trong vòng tay anh, ngày ngày được anh đút từng muỗng cháo nóng hổi, thổi từng ngụm nước còn chưa nguội. Nhưng rồi em cũng phải trả anh về là chính bản thân anh, trả anh về với bao bận rộn cuộc sống thường ngày. Hôm em xuât viện anh đã không kịp đến, một lời tạm biệt cũng không, cả cơ hội để em nói lời cảm ơn cũng chẳng có. Anh đã bước ra khỏi cuộc sống của em thật rồi. Tự dưng em thấy buồn ghê gớm, rồi lại bật cười. Ừ nhỉ, anh đã là gì của em đâu, ngay cả tên anh em cũng chưa kịp hỏi, anh chẳng qua chỉ là là tròn bổn phận của một người có lỗi, em có quyền gì mà bắt anh phải đền đáp em cả cuộc đời.
Em uể oải vươn mình sau một thời gian dài dưỡng bệnh, hôm nay em đi phỏng vấn, chui mình ra khỏi vỏ để nhìn ngắm thế giới ngoài kia. Trông từng người ra vào mà tim em đập liên hồi, lo âu vào căng thẳng. Cuối cùng cũng đến lượt em.
- Cô đã nghỉ việc khá lâu, điều gì có thể chứng minh cho bản thân cô có thể tiếp tục làm việc một cách chuyên nghiệp?
Là giọng nói ấy, giọng nói đã làm em buồn vô cớ, giọng nói đã ân cần ở cạnh em những tháng ngày kia, là anh, không thể nhầm lẫn vào đâu được, chính là anh bằng xương bằng thịt chứ không phải trong giấc mơ, em muốn chạy đến bên anh mà hỏi cho ra nhẽ, tại sao anh lại bỏ đi mà không cho em kịp cảm ơn, tại sao, tại sao... Tiếng gõ nhẹ trên bàn làm em sực tỉnh, đôi mắt anh nhìn thẳng vào em lạnh lùng, không phải là anh của ngày hôm đó, anh nhắc lại câu hỏi thêm một lần nữa, em giật mình, thu hết can đảm và nói một mạch. Cho tới lúc cánh cửa khép lại em mới hết hoang mang và lo lắng, chẳng nhớ lúc ấy em đã nói những gì nữa.
Ba ngày sau điện thoại em đổ chuông, nhận được tin em chính thức trở thành nhân viên của anh, chẳng biết em nên buồn hay nên vui nữa, chẳng biết khi đối diện với anh, em nên cười hay giả bộ làm ngơ. Chưa bao giờ em thấy khó xử như lúc này. Mà kể ra em cũng lạ, anh còn nợ nần gì em nữa đâu, giữa anh và em cũng còn chuyện gì nữa đâu, tại sao em phải tự mình ngượng ngùng, bối rối.
Anh đi công tác một tuần, em thở phảo nhẹ nhõm, bớt đi một tuần phải nhìn thấy anh, bớt đi một tuần em không bị ám ảnh bới ánh mắt đóng băng của anh. Nhưng em đã nhầm rồi, em nhớ anh da diết, mong mỏi được gặp anh đến nhường nào, em thấy tim mình loạn nhịp, hay giận hờn cáu gắt, có lẽ, em đã yêu anh thật rồi. Em yêu anh lúc nào, chính em cũng không hay biết nữa.
Anh trở lại công ty, khuôn mặt đờ đẫn, hình như trán anh đã thêm một nếp nhăn, trông anh mệt mỏi và khổ sở, em lấy cớ công việc để được gần anh nhiều hơn, em muốn ôm chầm lấy anh, trao anh những lời động viên, an ủi, nhưng em đã chết lặng khi chuẩn bị gõ cửa phòng anh.
- Đã bao nhiêu lần rồi, anh xin em, đừng làm khổ nhau nữa, được không em?
Chiếc điện thoại vỡ toang, anh gục ngã, ôm đầu xuống bàn bừa bộn giấy, khuôn mặt anh nhăn nhó, khẽ đưa tay bóp trán. Em tựa mình vào tường, đôi tay run rẩy, đó là chuyện riêng tư của anh, chuyện tình yêu của anh, có tiếng nói nào cho em phán xét.
Anh cùng em đến gặp đối tác vào ngày sau đó, trên đường về, chiếc xe rẽ trái, tấp vào một quán cà phê. Em biết anh đang buồn, có lẽ anh cũng cần có người để sẻ chia, tâm sự. Và em nghĩ, có thể lắm chứ, người đó, có thể là em.
Quán vắng tanh, chỉ có tiếng nhạc du dương đều đặn, anh khẽ cất tiếng thì em vội chặn lại, "em biết, em biết anh định nói gì, em biết chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta. Tình cờ gặp nhau, bắt anh phải chăm sóc cho em, rồi lại tình cờ anh là xếp của em, có lẽ ông trời đã định đoạt tất cả, anh ạ. Cảm ơn anh nhiều lắm, em sẽ gắng hết mình làm việc thật tốt, vì công ty, và vì.." Em lạc giọng, thấy anh nhòe đi trong mắt.
Em xót xa mỗi ngày khi anh cứ gầy gộc đi, đôi mắt trũng sâu đen nhèm vì hàng đêm thức trắng, áp lực công việc, những cuộc cải vã với người yêu dày lên chồng chất, em lặng lẽ đặt lên vai anh sự cảm thông, chia sẽ, lặng lẽ pha vội cho anh tách trà thay vì từng ngụm cà phê đắng ngắt. Bởi em cũng chỉ là một người dưng, một người đi lạc và mắc kẹt trong hình bóng của anh, và em biết sẽ chẳng bao giờ em đi xa hơn được nữa.
Tháng ngày cứ thế trôi qua, một năm em ở cạnh anh, âm thầm khóc khi anh đau đớn, khẽ mĩm cười lúc anh hạnh phúc. Một năm với bao cuộc điện thoại lúc nữa đêm, anh say mèm luôn gọi tên người yêu không ngớt. Một năm với bao công việc giấy tờ ngổn ngang ngập đầu, em tất bật giải quyết thay anh lúc anh đi công tác. Một năm với bao cơn sốt mê man của anh, em thức trắng gượng nâu cho anh bát cháo, một năm cứ thế trôi qua, đôi lúc em ngẩn ngơ chẳng biết mình là gì của anh nữa, trong mắt anh, có bao giờ em trở nên quan trọng với anh chưa, hả anh.
Rồi ngày mà anh tổ chức đám cưới với cô vợ hay nhõng nhẻo cũng sắp đến, cũng là lúc công ty anh làm ăn như diều gặp gió, em thấy niềm hân hoan trong đôi mắt sáng rực của anh, em thấy nụ cười chứa chan tràn ngập hạnh phúc của anh, em chỉ biết quay lưng đi, và cười ra nước mắt.
Em vội đến, và cũng vội đi. Em đặt lên bàn làm việc của anh tấm thiệp đỏ chúc mừng hạnh phúc, kèm theo đó là lá đơn xin nghỉ việc. Có lẽ ông trời bắt em phải đền đáp lại anh, nhưng sao ông trời tàn nhẫn quá, lại khiến em trót yêu anh. Cũng như anh, em đi mà không lời từ biệt, chẳng biết anh có buồn, có nhớ em không? Chỉ một lần, chẳng biết em có tồn tại trong ý nghĩ của anh.
Em dạo bước trên con đường cũ, một năm trôi qua nhanh quá, lá vàng lại ngập và gãy rắc giòn giã dưới chân em. Một năm qua có phải anh đến như một giấc mơ, để rồi khi em tỉnh giấc, em lại quay về với thực tại của em ngày xưa cũ. Mưa phảng phất làm ướt mí mắt em, đông này, vẫn chỉ mình em với em.
Sưu Tầm........

0 nhận xét:

ĐỜI NGƯỜI AI CHẲNG CÓ MỘT LẦN ĐỂ NHỚ, ĐỂ YÊU!

Cô đã hiểu thà cứ yêu hết mình mà không có kết quả còn hơn mai này sẽ hối hận vì đã không dám thừa nhận tình yêu của mình. Đời người ai chẳng có một lần để nhớ và yêu!
***
Quay lưng bước đi ra khỏi quán café Hải Thượng, Ngọc bỏ lại phía sau lưng bóng hình một người con trai đã giữ trong lòng suốt 5 năm qua. Lòng cô cũng đau lắm nhưng cô biết những thứ không phaỉ của mình thì dù có cố níu kéo cũng không được gì. Cô không biết khi cô ra đi như vậy liệu trong lòng Kiên có một chút buồn nào không?
doi-nguoi-ai-chang-co-mot-lan-de-nho-de-yeu
Ngày đó năm cuối cùng của trường trung học:
- Alo, Trung à, đang ở đâu vậy, cả bọn đang chờ ông này, nhanh lên tý coi.

- Xin lỗi bạn hình như bạn nhầm số rồi.
Giọng ai đó nhẹ nhàng làm Ngọc giật mình:
- Xin lỗi đây không phải số Trung à? Xin lỗi bạn nhé!
- Không có gì đâu.
Ngọc cúp máy cả bọn nhìn chăm chăm:
- Lộn số rồi, thôi đến nhà Trung luôn đi.
Cả bọn kéo nhau vào nhà Trung, người ra tiếp đón không phải Trung mà một người khác. Dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp khiến bọn con gái rất mê:
- Mời các bạn vào nhà chơi. Lúc nãy mấy bạn gọi anh Trung à?
Cả bọn chỉ vào Ngọc:
- Nhỏ này gọi nè.
Ngọc ngượng ngùng:
- Hôm trước thấy Trung lấy số đó gọi tui nên tui gọi lại, ai ngờ lại không phải số Trung.
Vừa lúc đó Trung bước vào, cả bọn làm ầm lên:
- Ông đi đâu vậy, làm bọn tui đợi mãi, có đi với tụi tui không đây?
- Có chứ, đi thôi. Trung nhanh đáp.
Cả bọn chào hỏi rồi đi ra, mấy đứa con gái lao vào đánh Trung vì cái tội để người khác chờ. Còn Ngọc cúi đầu chào người bạn tiếp đón rồi lặng lẽ đi ra. Sau nay đi chơi hỏi mới biết đó là em trai của Trung, học lớp B3 cùng khóa. Bọn con gái nhao nhao:
- Trung, ông có thằng em đẹp trai vậy sao không giới thiệu cho tụi này, không muốn tụi này làm em dâu ông à.
- Các bà mà làm em dâu tui thì đáng lo lắm.
Trung nói xong quay đầu chạy nhanh, cả bọn con gái đuổi theo vì biết ý Trung trêu chọc mình. Còn Ngọc chỉ cười nhìn theo đám bạn và đôi chút cô thẩn thơ khi nghĩ về nụ cười ấm áp ấy.
Ngọc và Kiên quen nhau cũng chỉ là giây phút tình cờ như vậy, cô chưa hề nghĩ đến ngày mai. Cô đâu biết rằng chỉ một phút tình cờ ấy cũng khiến cô phải một đời mang vết thương về mối tình đầu tha thiết ấy.
Người ta nói:" Trong cuộc sống bình thường tình yêu cũng mang đến những câu chuyện cổ tích", quả đúng là vậy. Từ sau lần tình cờ đó, Ngọc và Kiên nhắn tin nói chuyện với nhau nhiều hơn. Cả hai cùng tâm sự về những ước mơ và dự định tương lai của mình. Kiên đã nói anh muốn trở thành một sỹ quan cảnh sát, điều đó càng khiến Ngọc quý cậu ta hơn. Vì Ngọc cũng từng có ước mơ như vậy nhưng bây giờ cô biết mình không thực hiện được, cô cũng đã rất buồn.
Học kỳ cuối cùng của lớp 12 rồi cũng qua, cả hai đều chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học. Kiên vẫn theo đuổi ước mơ, còn Ngọc cô chọn thi vào trường trên tĩnh để được gần bố mẹ. Cả hai đều ủng hộ và chúc cho mơ ước của mỗi người sẽ thành hiện thực.
Ngày nhận được giấy báo nhập học Ngọc vui lắm, cô đã khoe với Kiên và anh cũng đã đến tiễn cô nhập trường:
- Ngọc sẽ giữ liên lạc chứ?
- Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn mà. Ngọc mỉm cười hạnh phúc đáp
- Đi học tốt nhé, nhớ ăn uống và giữu gìn sức khỏe đó. Kiên nhẹ nhàng dặn dò như một người mẹ sắp phải xa con lâu ngày.
Ngọc cười:
- Tui có phải trẻ con đâu. Thôi tui đi nhé! Tạm biệt. Hẹn găp lại.
Ngọc lên xe vẫy tay chào tạm biệt, cô lên đường mang theo bên mình nụ cười thật hiền, giọng nói ấm áp của Kiên. Còn Kiên anh đứng lại đó đến khi xe khuất xa không còn thấy nữa mơi quay về. Trên khuôn mặt anh một chút gì đó thật buồn, anh đi về đưa những lời ca bay theo gió " Rồi ngày mai tạm biệt em anh đi nhé, về một nơi xa xôi nơi anh sẽ vắng bóng người..."
Lúc Ngọc đã ổn định nơi ở và chuẩn bị bắt đầu những năm tháng trên giảng đường mới cũng là lúc Kiên nhận được giấy báo của Học viện cảnh sát. Ước mơ của anh cũng đã thành hiện thực anh gọi cho Ngọc nhưng cô không nghe máy. Anh đã rất buồn, ngày anh đi không có Ngọc đưa tiễn như ngày anh tiễn cô đi.
Trường mới nơi Kiên bắt đầu cuộc đời một người lính khó khăn hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng. Bị cắt liên lạc với gia đình, không được dùng điện thoại, môi trường mới, cuộc sống khác lạ khiến anh càng buồn hơn. Mỗi lần như vậy nỗi nhớ Ngọc trong anh lại càng trở nên da diết hơn, anh nhớ cô đến nỗi chỉ muốn chạy đến bên cô ngay lúc đó. Những ngày cuối tuần hiếm hoi được sử dụng điện thoại anh liền gọi cho cô:
- Alo, Ngọc nghe, cho hỏi ai vậy?
- Ngọc khỏe không?
Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp đó vang lên bên tai khiến Ngọc giật mình. Là Kiên, dường như những niềm vui nơi giảng đường mới đã khiến cô gần như quên đi Kiên, quên luôn lời hứa ngày tiền cô đi cô từng nói với anh. Ngọc ngập ngừng:
- Ngọc khỏe, Kiên thế nào?
- Kiên thì ở đây chưa quen lắm, việc học của Ngọc tốt chứ?
- Cũng tốt lắm... Ngọc vừa nói xong thì nghe tiếng gọi:
- Ngọc ơi làm gì đó nữa, sao không đến trường, hôm nay tập duyệt cho hội diễn mà.
- Ấy chết, Ngọc quên mất, chờ tui chút nhé! Quay lại nói với Kiên:
- Giờ Ngọc có việc phải đi, tý về Ngọc gọi Kiên nhé.
Chưa kịp nghe Kiên trả lời Ngọc đã vội dập máy và đi. Bên tai Kiên chỉ còn những tiếng tút... tút.. kéo dài. Có lẽ anh cũng biết Ngọc sẽ không gọi lại đâu.
Rồi năm đầu đại học nhanh chóng qua đi, Ngọc cùng vớ những niềm vui mới gần như đã quên sự tồn tại của Kiên trong cuộc sống của mình, mỗi lần nói chuyện với Kiên cũng chỉ qua loa, không còn tha thiết như hồi mới quen nữa. Còn Kiên anh biết Ngọc bận nên những cuộc gọi, nói chuyện cũng ít đi. Và rồi cứ như thế khoảng cách hai người đã xa dần đi từ lúc nào. Những năm tháng trên giảng đường đi qua cùng với cuộc gọi của Kiên cũng thưa dần có lẽ vì cậu đã hiểu Ngọc không nhớ Kiên nhiều như cậu nhớ cô. Rồi có một ngày vô tình nhìn thấy facebook của anh, Ngọc tò mò vào xem, cô chợt thấy tim mình như hụt hững Kiên có người yêu rồi sao? Lướt qua xem những dòng tâm trạng của Kiên mà lòng như nghẹn lại.
10/9/2010: Cuộc sống mới thật là khó khăn
- 15/9/2010: Tôi thấy thật mệt mỏi và nhớ em lắm
- ....
- 2/5/2011: có lẽ em đã quên tôi thật rồi.
- .....
Hàng loạt tâm sự của Kiên hiện ra Ngọc bỗng nhiên sững người lại, thì ra những năm tháng qua cuộc sống mới của Kiên đã có nhiều khó khăn đến thế. Vậy mà, bao lần Kiên gọi điện Ngọc còn không nhớ nổi Kiên đã nói những gì, cô không hề hay biết những điều đó, cô thấy mình thật vô tâm. Cô không ngờ rằng những năm tháng mới bước chân vào đời lính Kiên đã gặp không ít khó khăn, vất vả, cả những nỗi buồn của người lính xa quê, vậy mà cô không hay biết gì. Cô tự thấy mình thật vô tâm, những lần Kiên gọi điện cô không hề hỏi thăm xem cậu sống thê nào, ở đó có tốt không? Bất chợt cô thấy nhớ Kiên và bấm số gọi Kiên, đầu dây bên kia giọng một cô gái rất nhẹ nhàng:
- Alo ai vậy ạ?
Ngọc luống cuống hồi lâu mới hỏi được:
- Cho mình hỏi đây phải số Kiên không?
- Dạ, đúng rồi ạ, để em gọi anh Kiên cho chị nhé!
- Anh Kiên, điện thoại của anh
- Alo, ai đó?
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng không còn ấm áp như ngày xưa nữa làm Ngọc thấy nhói trong tim:
- Ngọc đây, Kiên khỏe không?
Một sự im lặng diễn ra giữa hai người:
- Xin lỗi lâu quá rồi nên Kiên không nhận ra giọng của Ngọc nữa, Kiên khỏe, Ngọc thế nào?
Lời nói của Kiên khiến trái tim Ngọc đau đớn, nước mắt cô rơi xuống, nhưng cô kịp kìm lại:
- Ngọc khỏe, Kiên vẫn khỏe là tốt rồi..
Một cuộc điện thoại ngắn giữa hai người kết thúc khi Kiên là người cúp máy trước. Ngọc nhớ trước đây Kiên luôn chờ cô tắt máy, nói chuyện cũng rất ấm áp, nhưng giờ mọi thứ khác xưa rồi. Ngọc thấy buồn, chưa bao giờ cô thấy cảm giác trống trải như vậy đến bên mình. Có lẽ chính sự vô tâm đó đã khiến cô đánh mất đi một ý nghĩa lớn trong đời mình...
Và rồi những năm học sau đó để đáp lại những vô tâm của mình ngày trước Ngọc liên lạc với Kiên thướng xuyên hơn, những món quá nhỏ Ngọc tự tay làm tặng Kiên dường như cũng khiến anh cảm động và những ấm áp ngày ấy đã quay về.
Chưa một lần Ngọc nói cô yêu Kiên nhưng có lẽ ai cũng hiểu được những điều đó. Kiên cũng từng hứa rất nhiều những lời hứa mà anh chưa bao giờ thực hiện được:
- 30/4 này anh sẽ về
- Hè này anh sẽ về
- Tết này anh sẽ về..
- ....
Nhưng Ngọc không trách anh, cô biết công việc học tập của anh bận rộn nên những sự thất hứa đó đối với cô không là gì nữa. Ngọc ra trường xin về làm tại một công ty tư nhân gần nhà. Công việc vất vả và mệt mỏi khiến cô gần như gục ngã. Kiên vẫn động viên cô hãy cố gắng, anh cũng hứa năm sau sẽ xin về huyện để được làm gần cô. Vì những lời hứa đó cô vẫn chờ...
Rồi những mùa hè lại trôi qua, quay về đứng dưới sân trường nhìn những hàng cây đã bao mùa thay lá, Ngọc chợt nhớ chùm hoa phượng Kiên đã tặng cô ngay mùa hè xa trừơng, cô thấy bâng khuâng trong lòng, bao cảm xúc về anh lại ùa về như ngày đầu gặp gỡ. Ngọc nhớ Kiên, nhớ những bản tình ca anh đã hát và cả giọng cười ấm áp ngày xưa. Bao năm qua vì trong lòng luôn có hình bóng Kiên, cô không thể yêu ai. Mùa hạ này Ngọc lại về đây, cô không dám mơ về tương lai đẹp đẽ với Kiên cô chỉ mong có thể gặp lại ánh mắt trong veo ngày ấy và cô sẽ nói xin lỗi anh. Đã ba mùa hạ trôi qua Ngọc vẫn chờ, cô không biết điều cô đang chờ liệu có bao giờ đến. Mùa hè này nếu anh không về nữa thì có lẽ anh đã quên cô thật rồi.
Nhưng ở đời ai biết đâu chữ " ngờ", khi Kiên đang chuẩn bị xin về làm gần nhà thì Ngọc biết tin chị gái bị bệnh nặng, cô đã phải xin nghỉ việc về đi chữa bệnh cùng chị. Đã đi hết những bệnh viện lớn nhất: Chợ Rẫy, Việt Đức, rồi viện K.. Nhưng bệnh tình của chị cô quá nặng không thể qua được, vào một ngày cuối tháng 10 chị gái Ngọc đã ra đi. Đau xót trước sự ra đi của chị Ngọc gần như gục ngã vậy mà lúc này Kiên ở đâu...? Cô không dám oán trách ai điều gì chỉ trách số phận mình quá bạc, vì bố mẹ và em gái cô đã cố gắng vực dậy chính mình...
Cuối cùng Kiên cũng xin được về gần nhà nhưng bây giờ Ngọc không còn như trước nữa, sự ra đi của chị là một vết thương lớn trong lòng cô. Nhưng dường như Kiên không hiểu điều đó, anh cũng không mấy quan tâm nữa. Bây giờ Ngọc tự nghĩ 6 tháng cô cùng chị đi chữa bênh Kiên đã làm gì, anh đã như thế nào???
Rồi một ngày cô thấy anh cùng một người con gái khác cô đã bất ngờ và rất ngạc nhiên. Hẹn gặp Kiên tại quán café Hải Thượng nơi cả hai từng ngồi, vẫn hai con người đó ngồi đối diện nhau Ngọc nói:
- Kiên đã có người yêu chưa?
- Làm gì có ai yêu Kiên chứ?
Ngọc cười:
- Vậy hãy công khai làm người yêu của mình đi.
Kiên sững sờ, ngạc nhiên nhìn Ngọc hồi lâu, có lẽ điều Ngọc nói khiến anh bất ngờ, anh nhận ra Ngọc rất nghiêm túc:
- Xin lỗi, nhưng Kiên đã lỡ yêu người khác tha thiết quá mất rồi, Kiên không thể cùng lúc yêu hai người được, chắc Ngọc cũng biết người đó mà.
Lời Kiên nói chậm rãi nhưng dường như có chút áy náy trong lòng. Sự bình thản vẫn hiện lên trên khuôn mặt của Ngọc:
- Vậy sao Kiên còn nói dối.
Kiên im lặng anh không nói gì, anh cũng không dám nhìn vào đôi mắt đang ẩn chứa đầy nỗi buồn của cô nữa. Anh sợ mình sẽ nói ra điều gì đó không đúng.
- Vậy chúc Kiên hạnh phúc nhé!
Nói xong Ngọc đứng dậy bước ra về, nước mắt cô sẽ không còn rơi được nữa vì tất cả những nỗi đau mà ông trời mang lại cho cô lúc này dường như cô không còn có đủ nước mắt để rơi. Trái tim Ngọc đau đớn những nỗi đau chồng chất, lòng cô ngỗn ngang những điều chưa bao giờ cô nói với Kiên. Bây giờ trong tay Ngọc không còn gì cả, cô bước đi lơ đễnh giữa bầu trời thênh thang mà không biết nên đi về hướng nào..
Cô chỉ thầm chúc cho Kiên hạnh phúc. Bước ra đi nhưng Ngọc thấy không hối hận vì cô đã nói ra điều mình muốn. Cô đã hiểu thà cứ yêu hết mình mà không có kết quả còn hơn mai này sẽ hối hận vì đã không dám thừa nhận tình yêu của mình. Đời người ai chẳng có một lần để nhớ và yêu!
Nhìn lên bầu trời cuối xuân đang còn những tia nắng ấm áp Ngọc chợt nhớ những câu thơ mà cô bạn cùng phòng ký túc thường đọc, cô khẽ mĩm cười:
"...Nếu thế gian còn có kiếp sau
Em xin ước được làm tia nắng
Trên con đường đời xa ngàn dặm
Em rọi đường trên mỗi bước anh đi."
Đặng Ngọc Ánh
Sưu Tầm..........
truyện tình yêu hay

ĐỜI NGƯỜI AI CHẲNG CÓ MỘT LẦN ĐỂ NHỚ, ĐỂ YÊU!

Tranh Vip  |  at  8:32:00 PM

ĐỜI NGƯỜI AI CHẲNG CÓ MỘT LẦN ĐỂ NHỚ, ĐỂ YÊU!

Cô đã hiểu thà cứ yêu hết mình mà không có kết quả còn hơn mai này sẽ hối hận vì đã không dám thừa nhận tình yêu của mình. Đời người ai chẳng có một lần để nhớ và yêu!
***
Quay lưng bước đi ra khỏi quán café Hải Thượng, Ngọc bỏ lại phía sau lưng bóng hình một người con trai đã giữ trong lòng suốt 5 năm qua. Lòng cô cũng đau lắm nhưng cô biết những thứ không phaỉ của mình thì dù có cố níu kéo cũng không được gì. Cô không biết khi cô ra đi như vậy liệu trong lòng Kiên có một chút buồn nào không?
doi-nguoi-ai-chang-co-mot-lan-de-nho-de-yeu
Ngày đó năm cuối cùng của trường trung học:
- Alo, Trung à, đang ở đâu vậy, cả bọn đang chờ ông này, nhanh lên tý coi.

- Xin lỗi bạn hình như bạn nhầm số rồi.
Giọng ai đó nhẹ nhàng làm Ngọc giật mình:
- Xin lỗi đây không phải số Trung à? Xin lỗi bạn nhé!
- Không có gì đâu.
Ngọc cúp máy cả bọn nhìn chăm chăm:
- Lộn số rồi, thôi đến nhà Trung luôn đi.
Cả bọn kéo nhau vào nhà Trung, người ra tiếp đón không phải Trung mà một người khác. Dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp khiến bọn con gái rất mê:
- Mời các bạn vào nhà chơi. Lúc nãy mấy bạn gọi anh Trung à?
Cả bọn chỉ vào Ngọc:
- Nhỏ này gọi nè.
Ngọc ngượng ngùng:
- Hôm trước thấy Trung lấy số đó gọi tui nên tui gọi lại, ai ngờ lại không phải số Trung.
Vừa lúc đó Trung bước vào, cả bọn làm ầm lên:
- Ông đi đâu vậy, làm bọn tui đợi mãi, có đi với tụi tui không đây?
- Có chứ, đi thôi. Trung nhanh đáp.
Cả bọn chào hỏi rồi đi ra, mấy đứa con gái lao vào đánh Trung vì cái tội để người khác chờ. Còn Ngọc cúi đầu chào người bạn tiếp đón rồi lặng lẽ đi ra. Sau nay đi chơi hỏi mới biết đó là em trai của Trung, học lớp B3 cùng khóa. Bọn con gái nhao nhao:
- Trung, ông có thằng em đẹp trai vậy sao không giới thiệu cho tụi này, không muốn tụi này làm em dâu ông à.
- Các bà mà làm em dâu tui thì đáng lo lắm.
Trung nói xong quay đầu chạy nhanh, cả bọn con gái đuổi theo vì biết ý Trung trêu chọc mình. Còn Ngọc chỉ cười nhìn theo đám bạn và đôi chút cô thẩn thơ khi nghĩ về nụ cười ấm áp ấy.
Ngọc và Kiên quen nhau cũng chỉ là giây phút tình cờ như vậy, cô chưa hề nghĩ đến ngày mai. Cô đâu biết rằng chỉ một phút tình cờ ấy cũng khiến cô phải một đời mang vết thương về mối tình đầu tha thiết ấy.
Người ta nói:" Trong cuộc sống bình thường tình yêu cũng mang đến những câu chuyện cổ tích", quả đúng là vậy. Từ sau lần tình cờ đó, Ngọc và Kiên nhắn tin nói chuyện với nhau nhiều hơn. Cả hai cùng tâm sự về những ước mơ và dự định tương lai của mình. Kiên đã nói anh muốn trở thành một sỹ quan cảnh sát, điều đó càng khiến Ngọc quý cậu ta hơn. Vì Ngọc cũng từng có ước mơ như vậy nhưng bây giờ cô biết mình không thực hiện được, cô cũng đã rất buồn.
Học kỳ cuối cùng của lớp 12 rồi cũng qua, cả hai đều chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học. Kiên vẫn theo đuổi ước mơ, còn Ngọc cô chọn thi vào trường trên tĩnh để được gần bố mẹ. Cả hai đều ủng hộ và chúc cho mơ ước của mỗi người sẽ thành hiện thực.
Ngày nhận được giấy báo nhập học Ngọc vui lắm, cô đã khoe với Kiên và anh cũng đã đến tiễn cô nhập trường:
- Ngọc sẽ giữ liên lạc chứ?
- Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn mà. Ngọc mỉm cười hạnh phúc đáp
- Đi học tốt nhé, nhớ ăn uống và giữu gìn sức khỏe đó. Kiên nhẹ nhàng dặn dò như một người mẹ sắp phải xa con lâu ngày.
Ngọc cười:
- Tui có phải trẻ con đâu. Thôi tui đi nhé! Tạm biệt. Hẹn găp lại.
Ngọc lên xe vẫy tay chào tạm biệt, cô lên đường mang theo bên mình nụ cười thật hiền, giọng nói ấm áp của Kiên. Còn Kiên anh đứng lại đó đến khi xe khuất xa không còn thấy nữa mơi quay về. Trên khuôn mặt anh một chút gì đó thật buồn, anh đi về đưa những lời ca bay theo gió " Rồi ngày mai tạm biệt em anh đi nhé, về một nơi xa xôi nơi anh sẽ vắng bóng người..."
Lúc Ngọc đã ổn định nơi ở và chuẩn bị bắt đầu những năm tháng trên giảng đường mới cũng là lúc Kiên nhận được giấy báo của Học viện cảnh sát. Ước mơ của anh cũng đã thành hiện thực anh gọi cho Ngọc nhưng cô không nghe máy. Anh đã rất buồn, ngày anh đi không có Ngọc đưa tiễn như ngày anh tiễn cô đi.
Trường mới nơi Kiên bắt đầu cuộc đời một người lính khó khăn hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng. Bị cắt liên lạc với gia đình, không được dùng điện thoại, môi trường mới, cuộc sống khác lạ khiến anh càng buồn hơn. Mỗi lần như vậy nỗi nhớ Ngọc trong anh lại càng trở nên da diết hơn, anh nhớ cô đến nỗi chỉ muốn chạy đến bên cô ngay lúc đó. Những ngày cuối tuần hiếm hoi được sử dụng điện thoại anh liền gọi cho cô:
- Alo, Ngọc nghe, cho hỏi ai vậy?
- Ngọc khỏe không?
Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp đó vang lên bên tai khiến Ngọc giật mình. Là Kiên, dường như những niềm vui nơi giảng đường mới đã khiến cô gần như quên đi Kiên, quên luôn lời hứa ngày tiền cô đi cô từng nói với anh. Ngọc ngập ngừng:
- Ngọc khỏe, Kiên thế nào?
- Kiên thì ở đây chưa quen lắm, việc học của Ngọc tốt chứ?
- Cũng tốt lắm... Ngọc vừa nói xong thì nghe tiếng gọi:
- Ngọc ơi làm gì đó nữa, sao không đến trường, hôm nay tập duyệt cho hội diễn mà.
- Ấy chết, Ngọc quên mất, chờ tui chút nhé! Quay lại nói với Kiên:
- Giờ Ngọc có việc phải đi, tý về Ngọc gọi Kiên nhé.
Chưa kịp nghe Kiên trả lời Ngọc đã vội dập máy và đi. Bên tai Kiên chỉ còn những tiếng tút... tút.. kéo dài. Có lẽ anh cũng biết Ngọc sẽ không gọi lại đâu.
Rồi năm đầu đại học nhanh chóng qua đi, Ngọc cùng vớ những niềm vui mới gần như đã quên sự tồn tại của Kiên trong cuộc sống của mình, mỗi lần nói chuyện với Kiên cũng chỉ qua loa, không còn tha thiết như hồi mới quen nữa. Còn Kiên anh biết Ngọc bận nên những cuộc gọi, nói chuyện cũng ít đi. Và rồi cứ như thế khoảng cách hai người đã xa dần đi từ lúc nào. Những năm tháng trên giảng đường đi qua cùng với cuộc gọi của Kiên cũng thưa dần có lẽ vì cậu đã hiểu Ngọc không nhớ Kiên nhiều như cậu nhớ cô. Rồi có một ngày vô tình nhìn thấy facebook của anh, Ngọc tò mò vào xem, cô chợt thấy tim mình như hụt hững Kiên có người yêu rồi sao? Lướt qua xem những dòng tâm trạng của Kiên mà lòng như nghẹn lại.
10/9/2010: Cuộc sống mới thật là khó khăn
- 15/9/2010: Tôi thấy thật mệt mỏi và nhớ em lắm
- ....
- 2/5/2011: có lẽ em đã quên tôi thật rồi.
- .....
Hàng loạt tâm sự của Kiên hiện ra Ngọc bỗng nhiên sững người lại, thì ra những năm tháng qua cuộc sống mới của Kiên đã có nhiều khó khăn đến thế. Vậy mà, bao lần Kiên gọi điện Ngọc còn không nhớ nổi Kiên đã nói những gì, cô không hề hay biết những điều đó, cô thấy mình thật vô tâm. Cô không ngờ rằng những năm tháng mới bước chân vào đời lính Kiên đã gặp không ít khó khăn, vất vả, cả những nỗi buồn của người lính xa quê, vậy mà cô không hay biết gì. Cô tự thấy mình thật vô tâm, những lần Kiên gọi điện cô không hề hỏi thăm xem cậu sống thê nào, ở đó có tốt không? Bất chợt cô thấy nhớ Kiên và bấm số gọi Kiên, đầu dây bên kia giọng một cô gái rất nhẹ nhàng:
- Alo ai vậy ạ?
Ngọc luống cuống hồi lâu mới hỏi được:
- Cho mình hỏi đây phải số Kiên không?
- Dạ, đúng rồi ạ, để em gọi anh Kiên cho chị nhé!
- Anh Kiên, điện thoại của anh
- Alo, ai đó?
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng không còn ấm áp như ngày xưa nữa làm Ngọc thấy nhói trong tim:
- Ngọc đây, Kiên khỏe không?
Một sự im lặng diễn ra giữa hai người:
- Xin lỗi lâu quá rồi nên Kiên không nhận ra giọng của Ngọc nữa, Kiên khỏe, Ngọc thế nào?
Lời nói của Kiên khiến trái tim Ngọc đau đớn, nước mắt cô rơi xuống, nhưng cô kịp kìm lại:
- Ngọc khỏe, Kiên vẫn khỏe là tốt rồi..
Một cuộc điện thoại ngắn giữa hai người kết thúc khi Kiên là người cúp máy trước. Ngọc nhớ trước đây Kiên luôn chờ cô tắt máy, nói chuyện cũng rất ấm áp, nhưng giờ mọi thứ khác xưa rồi. Ngọc thấy buồn, chưa bao giờ cô thấy cảm giác trống trải như vậy đến bên mình. Có lẽ chính sự vô tâm đó đã khiến cô đánh mất đi một ý nghĩa lớn trong đời mình...
Và rồi những năm học sau đó để đáp lại những vô tâm của mình ngày trước Ngọc liên lạc với Kiên thướng xuyên hơn, những món quá nhỏ Ngọc tự tay làm tặng Kiên dường như cũng khiến anh cảm động và những ấm áp ngày ấy đã quay về.
Chưa một lần Ngọc nói cô yêu Kiên nhưng có lẽ ai cũng hiểu được những điều đó. Kiên cũng từng hứa rất nhiều những lời hứa mà anh chưa bao giờ thực hiện được:
- 30/4 này anh sẽ về
- Hè này anh sẽ về
- Tết này anh sẽ về..
- ....
Nhưng Ngọc không trách anh, cô biết công việc học tập của anh bận rộn nên những sự thất hứa đó đối với cô không là gì nữa. Ngọc ra trường xin về làm tại một công ty tư nhân gần nhà. Công việc vất vả và mệt mỏi khiến cô gần như gục ngã. Kiên vẫn động viên cô hãy cố gắng, anh cũng hứa năm sau sẽ xin về huyện để được làm gần cô. Vì những lời hứa đó cô vẫn chờ...
Rồi những mùa hè lại trôi qua, quay về đứng dưới sân trường nhìn những hàng cây đã bao mùa thay lá, Ngọc chợt nhớ chùm hoa phượng Kiên đã tặng cô ngay mùa hè xa trừơng, cô thấy bâng khuâng trong lòng, bao cảm xúc về anh lại ùa về như ngày đầu gặp gỡ. Ngọc nhớ Kiên, nhớ những bản tình ca anh đã hát và cả giọng cười ấm áp ngày xưa. Bao năm qua vì trong lòng luôn có hình bóng Kiên, cô không thể yêu ai. Mùa hạ này Ngọc lại về đây, cô không dám mơ về tương lai đẹp đẽ với Kiên cô chỉ mong có thể gặp lại ánh mắt trong veo ngày ấy và cô sẽ nói xin lỗi anh. Đã ba mùa hạ trôi qua Ngọc vẫn chờ, cô không biết điều cô đang chờ liệu có bao giờ đến. Mùa hè này nếu anh không về nữa thì có lẽ anh đã quên cô thật rồi.
Nhưng ở đời ai biết đâu chữ " ngờ", khi Kiên đang chuẩn bị xin về làm gần nhà thì Ngọc biết tin chị gái bị bệnh nặng, cô đã phải xin nghỉ việc về đi chữa bệnh cùng chị. Đã đi hết những bệnh viện lớn nhất: Chợ Rẫy, Việt Đức, rồi viện K.. Nhưng bệnh tình của chị cô quá nặng không thể qua được, vào một ngày cuối tháng 10 chị gái Ngọc đã ra đi. Đau xót trước sự ra đi của chị Ngọc gần như gục ngã vậy mà lúc này Kiên ở đâu...? Cô không dám oán trách ai điều gì chỉ trách số phận mình quá bạc, vì bố mẹ và em gái cô đã cố gắng vực dậy chính mình...
Cuối cùng Kiên cũng xin được về gần nhà nhưng bây giờ Ngọc không còn như trước nữa, sự ra đi của chị là một vết thương lớn trong lòng cô. Nhưng dường như Kiên không hiểu điều đó, anh cũng không mấy quan tâm nữa. Bây giờ Ngọc tự nghĩ 6 tháng cô cùng chị đi chữa bênh Kiên đã làm gì, anh đã như thế nào???
Rồi một ngày cô thấy anh cùng một người con gái khác cô đã bất ngờ và rất ngạc nhiên. Hẹn gặp Kiên tại quán café Hải Thượng nơi cả hai từng ngồi, vẫn hai con người đó ngồi đối diện nhau Ngọc nói:
- Kiên đã có người yêu chưa?
- Làm gì có ai yêu Kiên chứ?
Ngọc cười:
- Vậy hãy công khai làm người yêu của mình đi.
Kiên sững sờ, ngạc nhiên nhìn Ngọc hồi lâu, có lẽ điều Ngọc nói khiến anh bất ngờ, anh nhận ra Ngọc rất nghiêm túc:
- Xin lỗi, nhưng Kiên đã lỡ yêu người khác tha thiết quá mất rồi, Kiên không thể cùng lúc yêu hai người được, chắc Ngọc cũng biết người đó mà.
Lời Kiên nói chậm rãi nhưng dường như có chút áy náy trong lòng. Sự bình thản vẫn hiện lên trên khuôn mặt của Ngọc:
- Vậy sao Kiên còn nói dối.
Kiên im lặng anh không nói gì, anh cũng không dám nhìn vào đôi mắt đang ẩn chứa đầy nỗi buồn của cô nữa. Anh sợ mình sẽ nói ra điều gì đó không đúng.
- Vậy chúc Kiên hạnh phúc nhé!
Nói xong Ngọc đứng dậy bước ra về, nước mắt cô sẽ không còn rơi được nữa vì tất cả những nỗi đau mà ông trời mang lại cho cô lúc này dường như cô không còn có đủ nước mắt để rơi. Trái tim Ngọc đau đớn những nỗi đau chồng chất, lòng cô ngỗn ngang những điều chưa bao giờ cô nói với Kiên. Bây giờ trong tay Ngọc không còn gì cả, cô bước đi lơ đễnh giữa bầu trời thênh thang mà không biết nên đi về hướng nào..
Cô chỉ thầm chúc cho Kiên hạnh phúc. Bước ra đi nhưng Ngọc thấy không hối hận vì cô đã nói ra điều mình muốn. Cô đã hiểu thà cứ yêu hết mình mà không có kết quả còn hơn mai này sẽ hối hận vì đã không dám thừa nhận tình yêu của mình. Đời người ai chẳng có một lần để nhớ và yêu!
Nhìn lên bầu trời cuối xuân đang còn những tia nắng ấm áp Ngọc chợt nhớ những câu thơ mà cô bạn cùng phòng ký túc thường đọc, cô khẽ mĩm cười:
"...Nếu thế gian còn có kiếp sau
Em xin ước được làm tia nắng
Trên con đường đời xa ngàn dặm
Em rọi đường trên mỗi bước anh đi."
Đặng Ngọc Ánh
Sưu Tầm..........

0 nhận xét:

aa

?max-results="+numposts2+"&orderby=published&alt=json-in-script&callback=postfeature\"><\/script>");

Populars

Contact Form

Name

Email *

Message *

    Bài Đăng Mới

    12081

    1208

    Blog Archive

General

© 2013 Trang chủ. WP Annhienblogs Converted by annhienblogs
Annhienblogs. Powered by Blogger.