Button Text! Submit original article and get paid. Find out More

Latest

Monday, July 25, 2016





 
🔱 ĐÁNG SUY NGẪM 🔱
1 PHÚT KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC CUỘC ĐỜI BẠN NHƯNG SẼ THAY ĐỔI ĐƯỢC SUY NGHĨ CỦA BẠN
_________🔱🔱🔱_________
⚠️ KHÔNG CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU- CHỈ CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG BIẾT LÀM ĐẸP.
⚠️ ĐẦU TƯ CHO CÁI ĐẸP LÀ KHOẢN ĐẦU TƯ KHÔNG BAO GIỜ LỖ 👍
------------💪💪💪-----------
Bạn đang muốn tìm 1 dòng sản phẩm TỰ NHIÊN cho da...
▶️TRẮNG HỒNG- MỀM MỊN TỰ NHIÊN❓❓❓
▶️AN TOÀN- HIỆU QUẢ- GIÁ CẢ HỢP LÝ❓❓❓
🔆🔆🔆Hãy để MỸ PHẨM ĐÔNG Y giúp bạn thực hiện mong muốn này nhé!!!!
⚠️⚠️⚠️CHÚNG TÔI CAM KẾT:
✔️ THÀNH PHẦN TỰ NHIÊN 100%
✔️ DA TRẮNG HỒNG MỊN MÀNG SAU LIỆU TRÌNH ĐẦU TIÊN
✔️ Không hoá chất
✔️ Không hương liệu
✔️ Không chất bảo quản
⚠️⚠️⚠️ MẶT NẠ DƯỠNG TRẮNG DA – TẮM TRẮNG BODY là sản phẩm hàng đầu được phái đẹp lựa chọn🔱🔱🔱
▶️ Thành phần: Tinh bột đậu xanh, đậu đen, đậu nành, đậu đỏ, đậu trắng, tinh bột khoai tây, tinh bột gạo lứt, bột cam thảo, hạt sen….và nhiều thảo dược quý khác
▶️ CÔNG DỤNG:
- Dưỡng trắng da, căng mịn da, hỗ trợ se lỗ chân lông
- Ngăn ngừa mụn, làm mờ vết thâm do mụn để lại.
- Làm mờ nám, tàn nhang, trẻ hoá làn da ngăn ngừa lão hoá da.
- Có tác dụng kiềm dầu đối với da dầu, giảm nhờn và giúp da mịn màng hơn.
🔜🔜🔜 TỰ TIN HƠN BAO GIỜ HẾT-------
⛔️⛔️⛔️Giá bán: 310k/1 túi 200g:
- Có thể pha loãng với nước tinh khiết để làm nước rửa mặt
- Pha nhiều dùng không hết bỏ vào ngăn mát tủ lạnh, sử dụng trong 1 tuần
- Có thể dùng để làm nước tẩy trang, tẩy da chết…
(Sử dụng trong 2 tháng/Túi 200g)
CHI TIẾT XIN LIÊN HỆ ...
📞 HOTLINE: 0989.651.832 – 0973.569.949

Lễ Tổng Duyệt Duyệt Binh Ngày Chiến Thắng Tại Quảng trường Đỏ 2016

Tranh Vip  |  at  4:32:00 PM





 
🔱 ĐÁNG SUY NGẪM 🔱
1 PHÚT KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC CUỘC ĐỜI BẠN NHƯNG SẼ THAY ĐỔI ĐƯỢC SUY NGHĨ CỦA BẠN
_________🔱🔱🔱_________
⚠️ KHÔNG CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU- CHỈ CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG BIẾT LÀM ĐẸP.
⚠️ ĐẦU TƯ CHO CÁI ĐẸP LÀ KHOẢN ĐẦU TƯ KHÔNG BAO GIỜ LỖ 👍
------------💪💪💪-----------
Bạn đang muốn tìm 1 dòng sản phẩm TỰ NHIÊN cho da...
▶️TRẮNG HỒNG- MỀM MỊN TỰ NHIÊN❓❓❓
▶️AN TOÀN- HIỆU QUẢ- GIÁ CẢ HỢP LÝ❓❓❓
🔆🔆🔆Hãy để MỸ PHẨM ĐÔNG Y giúp bạn thực hiện mong muốn này nhé!!!!
⚠️⚠️⚠️CHÚNG TÔI CAM KẾT:
✔️ THÀNH PHẦN TỰ NHIÊN 100%
✔️ DA TRẮNG HỒNG MỊN MÀNG SAU LIỆU TRÌNH ĐẦU TIÊN
✔️ Không hoá chất
✔️ Không hương liệu
✔️ Không chất bảo quản
⚠️⚠️⚠️ MẶT NẠ DƯỠNG TRẮNG DA – TẮM TRẮNG BODY là sản phẩm hàng đầu được phái đẹp lựa chọn🔱🔱🔱
▶️ Thành phần: Tinh bột đậu xanh, đậu đen, đậu nành, đậu đỏ, đậu trắng, tinh bột khoai tây, tinh bột gạo lứt, bột cam thảo, hạt sen….và nhiều thảo dược quý khác
▶️ CÔNG DỤNG:
- Dưỡng trắng da, căng mịn da, hỗ trợ se lỗ chân lông
- Ngăn ngừa mụn, làm mờ vết thâm do mụn để lại.
- Làm mờ nám, tàn nhang, trẻ hoá làn da ngăn ngừa lão hoá da.
- Có tác dụng kiềm dầu đối với da dầu, giảm nhờn và giúp da mịn màng hơn.
🔜🔜🔜 TỰ TIN HƠN BAO GIỜ HẾT-------
⛔️⛔️⛔️Giá bán: 310k/1 túi 200g:
- Có thể pha loãng với nước tinh khiết để làm nước rửa mặt
- Pha nhiều dùng không hết bỏ vào ngăn mát tủ lạnh, sử dụng trong 1 tuần
- Có thể dùng để làm nước tẩy trang, tẩy da chết…
(Sử dụng trong 2 tháng/Túi 200g)
CHI TIẾT XIN LIÊN HỆ ...
📞 HOTLINE: 0989.651.832 – 0973.569.949

0 nhận xét:

Sunday, July 24, 2016

🔱 ĐÁNG SUY NGẪM 🔱
1 PHÚT KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC CUỘC ĐỜI BẠN NHƯNG SẼ THAY ĐỔI ĐƯỢC SUY NGHĨ CỦA BẠN
__________🔱🔱🔱__________




⚠️ KHÔNG CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU- CHỈ CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG BIẾT LÀM ĐẸP.
⚠️ ĐẦU TƯ CHO CÁI ĐẸP LÀ KHOẢN ĐẦU TƯ KHÔNG BAO GIỜ LỖ 👍
------------💪💪💪-----------
Bạn đang muốn tìm 1 dòng sản phẩm TỰ NHIÊN cho da...
▶️TRẮNG HỒNG- MỀM MỊN TỰ NHIÊN
▶️AN TOÀN- HIỆU QUẢ- GIÁ CẢ HỢP LÝ
🔆🔆🔆Hãy để MỸ PHẨM ĐÔNG Y giúp bạn thực hiện mong muốn này nhé!!!!
⚠️⚠️⚠️CHÚNG TÔI CAM KẾT:
✔️ THÀNH PHẦN TỰ NHIÊN 100%
✔️ DA TRẮNG HỒNG MỊN MÀNG SAU LIỆU TRÌNH ĐẦU TIÊN
✔️ Không hoá chất
✔️ Không hương liệu
✔️ Không chất bảo quản
⚠️⚠️⚠️ MẶT NẠ DƯỠNG TRẮNG DA – TẮM TRẮNG BODY là sản phẩm hàng đầu được phái đẹp lựa chọn🔱🔱🔱
▶️ Thành phần: Tinh bột đậu xanh, đậu đen, đậu nành, đậu đỏ, đậu trắng, tinh bột khoai tây, tinh bột gạo lứt, bột cam thảo, hạt sen….và nhiều thảo dược quý khác
▶️ CÔNG DỤNG:
- Dưỡng trắng da, căng mịn da, hỗ trợ se lỗ chân lông
- Ngăn ngừa mụn, làm mờ vết thâm do mụn để lại.
- Làm mờ nám, tàn nhang, trẻ hoá làn da ngăn ngừa lão hoá da.
- Có tác dụng kiềm dầu đối với da dầu, giảm nhờn và giúp da mịn màng hơn.
🔜🔜🔜 TỰ TIN HƠN BAO GIỜ HẾT-------
⛔️⛔️⛔️Giá bán: 310k/1 túi 200g:
- Có thể pha loãng với nước tinh khiết để làm nước rửa mặt
- Pha nhiều dùng không hết bỏ vào ngăn mát tủ lạnh, sử dụng trong 1 tuần
- Có thể dùng để làm nước tẩy trang, tẩy da chết…
(Sử dụng trong 2 tháng/Túi 200g)
CHI TIẾT XIN LIÊN HỆ ...
📞 HOTLINE: 0989.651.832 – 0973.569.949

Mỹ phẩm đông y lê xuân

Tranh Vip  |  at  4:36:00 PM

🔱 ĐÁNG SUY NGẪM 🔱
1 PHÚT KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC CUỘC ĐỜI BẠN NHƯNG SẼ THAY ĐỔI ĐƯỢC SUY NGHĨ CỦA BẠN
__________🔱🔱🔱__________




⚠️ KHÔNG CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU- CHỈ CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG BIẾT LÀM ĐẸP.
⚠️ ĐẦU TƯ CHO CÁI ĐẸP LÀ KHOẢN ĐẦU TƯ KHÔNG BAO GIỜ LỖ 👍
------------💪💪💪-----------
Bạn đang muốn tìm 1 dòng sản phẩm TỰ NHIÊN cho da...
▶️TRẮNG HỒNG- MỀM MỊN TỰ NHIÊN
▶️AN TOÀN- HIỆU QUẢ- GIÁ CẢ HỢP LÝ
🔆🔆🔆Hãy để MỸ PHẨM ĐÔNG Y giúp bạn thực hiện mong muốn này nhé!!!!
⚠️⚠️⚠️CHÚNG TÔI CAM KẾT:
✔️ THÀNH PHẦN TỰ NHIÊN 100%
✔️ DA TRẮNG HỒNG MỊN MÀNG SAU LIỆU TRÌNH ĐẦU TIÊN
✔️ Không hoá chất
✔️ Không hương liệu
✔️ Không chất bảo quản
⚠️⚠️⚠️ MẶT NẠ DƯỠNG TRẮNG DA – TẮM TRẮNG BODY là sản phẩm hàng đầu được phái đẹp lựa chọn🔱🔱🔱
▶️ Thành phần: Tinh bột đậu xanh, đậu đen, đậu nành, đậu đỏ, đậu trắng, tinh bột khoai tây, tinh bột gạo lứt, bột cam thảo, hạt sen….và nhiều thảo dược quý khác
▶️ CÔNG DỤNG:
- Dưỡng trắng da, căng mịn da, hỗ trợ se lỗ chân lông
- Ngăn ngừa mụn, làm mờ vết thâm do mụn để lại.
- Làm mờ nám, tàn nhang, trẻ hoá làn da ngăn ngừa lão hoá da.
- Có tác dụng kiềm dầu đối với da dầu, giảm nhờn và giúp da mịn màng hơn.
🔜🔜🔜 TỰ TIN HƠN BAO GIỜ HẾT-------
⛔️⛔️⛔️Giá bán: 310k/1 túi 200g:
- Có thể pha loãng với nước tinh khiết để làm nước rửa mặt
- Pha nhiều dùng không hết bỏ vào ngăn mát tủ lạnh, sử dụng trong 1 tuần
- Có thể dùng để làm nước tẩy trang, tẩy da chết…
(Sử dụng trong 2 tháng/Túi 200g)
CHI TIẾT XIN LIÊN HỆ ...
📞 HOTLINE: 0989.651.832 – 0973.569.949

0 nhận xét:

Friday, July 1, 2016

KHÔNG THỂ NÓI YÊU EM

Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao giờ tôi yêu em, giá như tôi vẫn còn tồn tại, giá như tôi được găp em sớm hơn có lẽ tôi đã chọn cho mình lối đi khác.
***
Tôi chán nản đá một viên đá nhỏ bên cạnh đám cỏ đã vàng úa và xơ xác, bàn chân xẹt ngang qua vài chiếc lá khô bên đường chới với trong không gian rồi chìm dần vào bóng tối. Viên đá vẫn cứng đầu nằm yên bất động, khẽ thở dài tôi nhắm mắt tựa vào chiếc đèn đường đang tỏa ra thứ ánh sáng đầy êm dịu mặc cho dòng người trên phố đang tất tả vội vàng trong từng khoảnh khắc của cuối ngày.
khong-the-noi-yeu-em

Một con chó nhỏ màu vàng chạy vụt qua rồi trong phút chốc đứng khững lại, nó đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi và nhanh chóng phát ra tiếng gầm gừ. Tôi chợt thấy buồn cười, cái tiếng nó phát ra từ cái cuống họng vang lên the thé khiến tôi liên tưởng giọng nói của bọn trẻ con bập bẽ biết nói. Tôi hé mắt nhìn nó, cái nhìn đầy khiêu khích càng khiến nó thêm phần giận dữ, thật ra tôi thấy nó vô cùng thú vị. Rồi từ xa bóng một người con gái vội vã chạy tới, mái tóc lòa xòa nhẹ nhàng bay trong màn đêm của mùa đông giá lạnh. Chiếc khăn quàng che gần hết nửa khuôn mặt, đôi mắt em vô tình lướt ngang qua tôi sau đó nhanh chóng hướng về xung quanh rồi dừng lại...


"...Chúng ta về phòng thôi Tan, muộn lắm rồi chị sợ đi về một mình lắm"
Con chó ve vẩy cái đuôi nhỏ trên tay em mà quên mất rằng vừa nãy nó mới quyết đấu một trận vô cùng hùng chiến với tôi. Tôi âm thầm đi theo em, cái giây phút nghe em nói sợ đi về một mình bỗng chốc khiến tôi xao động, nhìn em ôm nhẹ con chó trên tay, lẻ bóng đi về giữa mùa đông giá rét làm tôi chỉ muốn được che chở cho em, muốn sánh vai cùng em đi chung một con đường. Và chúng tôi quen nhau từ đó, nói đúng ra là tôi quen em.
Mỗi ngày, khi bóng dáng em khuất sau cánh cửa phòng đôi mắt buồn thiu của Tan khiến tôi tan chảy. Tan nằm co ro bên chiếc đệm nhỏ, rên vài tiếng khe khẽ và tỏ ra buồn bã, những lúc đó tôi vô thức tiến lại và vuốt ve nó, ban đầu nó tỏ ra đề phòng và sợ hãi nhưng nhanh sau đó chắc sự cô đơn đã khiến 2 chúng tôi trở thành bạn của nhau. Em thường đi làm về muộn, căn phòng nhỏ đôi khi chỉ có 2 chúng tôi nhưng tôi không thường xuyên được bên cạnh em như Tan. Tôi thích cảm giác được ngắm nhìn em từ phía sau, là những lúc em trò chuyện với Tan, là những lúc em đuổi theo Tan trên phố, rồi những lúc em suy tư đi dạo cùng Tan trong cái công viên bé nhỏ. Và đôi khi sự xuất hiện của tôi khiến cuộc sống của em có phần bị đảo lộn, ví dụ như em không hiểu tại sao Tan lại bị khùng bất chợt, đôi lúc lại tỏ ra khó chịu với em nhưng đó lại là một phần bí mật của chúng tôi rồi.
Một ngày mùa đông trở gió tôi đứng chờ em bên hiên nhà, hôm nay em không ở nhà và Tan cũng thế. Màn đêm đã buông xuống, cái lạnh càng khiến tôi thêm khó chịu vậy mà giờ này em vẫn chưa về. Chẳng hiểu sao điều đó khiến tôi vạn phần lo lắng, có một thứ gì đó mạch bảo tôi em đang gặp nguy hiểm. Vụt chạy trong màn đêm giá rét, tôi thấy mình như đang tan ra cùng màn sương trắng dày đặc, và tôi thấy em. Một khung cảnh đầy u ám hiện lên, chỉ mình em và bóng của 2 kẻ thanh niên đầy hung tợn, tôi thấy Tan đang nằm thoi thóp trong tay em, em gào khóc cầu xin trong vô vọng. Sự giận dữ bốc cháy cả cơ thể của tôi, tôi tiến lại rất gần rồi chợt thấy trong đôi mắt em là cả một nỗi đau đan xen niềm hy vọng còn sót lại. Em bị thương nhưng dường như đó không phải là tất cả, hình như Tan mới chính là nguyên nhân khiến em suy sụp, tôi thấy Tan bất động trong tay em, mái tóc rối bời cùng chiếc áo bị xé rách khiến tôi chưa bao giờ hận mình đến như vậy...
Vào thời khắc đó một chàng trai đi ngược chiều qua chúng tôi, trong màn đêm sương trắng tôi thấy khuôn mặt ấy vô cùng lạnh lùng và đầy khí chất. Giữa ranh giới sáng và tối hai kẻ bặm trợn vô cùng sững sốt khi nhìn thấy tôi, nhưng rồi chúng chưa kịp định thần thì đã bị hai cái đấm như trời giáng bởi chàng trai ấy. Bọn chúng sợ hãi bỏ chạy ngay sau khi ngã gục vào nhau, trong phút lặng thinh của 3 chúng tôi còn sót lại, tôi thấy em đưa mắt đầy cảm kích nhìn người con trai khác,...im lặng, hụt hẫng tôi ngồi bệt xuống nền đường đầy ẩm ướt nhìn dáng em khuất dần bên đầu kia của chiếc cầu cùng người con trai lạ mặt.
Những ngày sau đó, em trầm lặng đứng bên chiếc lan can của căn phòng nhỏ, tôi thấy em không khóc nhưng tôi hiểu tột cùng của nỗi đau là sự lặng im đến khó hiểu. Màn đêm buông xuống, tôi chợt thấy em giật mình òa khóc, em gọi tên Tan trong tiếng nấc nghẹn ngào khiến tôi chết lặng. Tôi dịu dàng lau nước mắt cho em nhưng chợt nhận ra bàn tay mình hụt hẫng giữa khoảng không đầy chới với. Một giọt nước mắt vừa rơi khỏi khuôn mặt xinh đẹp của em, vô thức rơi vào lòng bàn tay tôi rôi xuyên xuống nền nhà lãnh khốc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình đau nhói đến như vậy thì ra cảm giác không bảo vệ và che chở cho người con gái mình yêu thương lại tệ hơn cả nỗi đau về thể xác mà tôi đã phải từng chịu đựng.
Tôi năm nay 27, cái tuổi đầy sóng gió và quá nhiều lý tưởng sống nhưng tôi lại chọn cho mình một con đường chông chênh và buông thả. Tôi sinh ra trong một gia đình điều kiện nhưng không mấy hạnh phúc, điều đó ảnh hưởng đến tâm lý cũng như can thiệp khá sâu vào cách sống của tôi. Tôi khá đẹp trai theo như đám bạn nhận xét, ông trời lại phú thêm cho tôi một ngoại hình khá hoàn hảo về chiều cao lẫn vóc dáng, tuy nhiên điều đó càng khiến tôi thêm bất hạnh. Tôi bỏ dở chương trình đại học vào năm thứ 2 sau khi nhìn thấy cảnh bố tôi cặp kè với cô bồ nhí kém tôi 2 tuổi. Thật ra tôi thấy mình không phù hợp với công việc học hành mặc dù không thể phủ nhận tôi được thừa hưởng gen di truyền thông minh từ bố. Tôi chán nản mọi thứ và lao mình vào những trận chiến game đỉnh cao, nguồn thu nhập của tôi từ game và công việc bán thời gian qua mạng đủ cho tôi duy trì cuộc sống.
Nhưng tôi vẫn thấy mình lạc lõng, tôi lạo mình vào niềm đam mê tốc độ, không quá khó hiểu với một đứa con trai có cách sống như tôi nhưng đó cũng là một sự lựa chọn đầy nguy hiểm. Trong một lần sa ngã, tôi đã khiến cuộc đời tôi bước sang trang mới, đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy âm thanh cuộc sống chân thật đến như vậy và đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy giọt nước mắt của mẹ tôi kể từ ngày bà ta bỏ rơi tôi theo người đàn ông khác.
Ngày xảy ra tai nạn và vô tình trở thành một linh hồn tự do, tôi thấy mình bỗng chốc được giải thoát. Nhưng tôi vẫn có thói quen lượn lờ quanh các công viên và vỉa hè thay vì đứng yên một chỗ; cuộc sống mới của tôi sẽ cứ như vậy nếu không có một lần tôi tình cờ gặp em. Đó là lần đầu tôi thấy thú vị bởi một cô gái kể cả khi tôi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, rồi tôi lặng lẽ theo dõi em. Tôi quen dần với việc kết bạn với một con chó nhỏ tên Tan, quen dần những ngày bông đùa mái tóc rối, là những ngày ngắm nhìn em miên man trong giấc ngủ, là những nụ cười vô thức khi được nhìn em từ phía sau. Chỉ có một điều rằng em không hề biết đến sự tồn tại của tôi, ngoại trừ Tan. \
Ngày Tan mất, tôi thấy em không khóc thay vào đó là nỗi căm hận dâng trào trong đôi mắt nâu bọc đầy sương khói, ngày Tan mất tôi lặng lẽ đứng phía sau nhìn em và người con trai khác đắp những mảnh đất vỡ cuối cùng trên nấm mồ của Tan. Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao giờ tôi yêu em, giá như tôi vẫn còn tồn tại, giá như tôi được găp em sớm hơn có lẽ tôi đã chọn cho mình lối đi khác.
Em gặp một cú sốc khá mạnh sau những gì đã xảy ra, tôi vẫn lặng thầm bên cạnh em như hồi đầu mới quen biết. Tuy nhiên, tôi hiểu thời gian có thể chữa lành những nỗi đau của quá khứ; tôi dần thấy em bình tâm trở lại và tất nhiên bên cạnh em không chỉ có tôi mà còn bóng dáng một người con trai khác. Người con trai đó tôi đã từng gặp, không chỉ một lần mà rất nhiều lần là đàng khác. Nhưng tôi thừa nhận ở cậu ta toát lên một vẻ nam tính khó cưỡng lại, cộng thêm cái khí chất cùng với ánh hào quang của cậu ta khiến nhiều người phải dè sợ. Tôi cảm kích cậu ta vì đã giúp em sau những gì đã qua, dù rằng sau vụ đó tôi đã cố tìm gặp và báo thù kẻ dám gây tổn thương cho em nhưng tôi vẫn chỉ là một linh hồn đơn độc. Còn cậu ta mới là người mang lại hạnh phúc và sự an toàn cho em, đó là người đàn ông mà em cần trong cả cuộc đời này.
....1 năm sau ngày Tan mất...
Đó là một ngày cuối thu trời chớm lạnh, tôi thấy em được ôm vào lòng sau một nụ hôn bất ngờ và màn cầu hôn vô cùng lãng mạn. Tôi nhìn thấy trong nụ cười của em là niềm hạnh phúc của một người con gái. Nhìn vào bầu trời đêm đầy gió tôi khẽ cảm nhận mùi hương từ mái tóc của em, ngước nhìn xuống chân tôi thấy Tan đang vẫy chiếc đuôi ngắn cũn của mình cùng khuôn mặt vô cùng phấn khích. Chợt mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Tan và em, nó cũng nhìn tôi nhưng là cái nhìn đề phòng và đầy thận trọng. Tôi khẽ cúi xuống vuốt ve cái đầu tinh nghịch của nó, nó lại càng phấn khích hơn và tôi thấy lòng mình chợt nhẹ. Đó là điều cuối cùng cả tôi và Tan có thể làm cho em, thứ hạnh phúc mà em đang có sẽ là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình mới của chúng tôi. Chỉ cần em được thấy em cười, tôi với Tan sẽ lại tiếp tục đồng hành với nhau trên cùng một con đường cho dù em không còn bên cạnh.
"...chúc phúc cho cô chủ của mày đi nào Tan, đã đến lúc chúng ta rời xa chốn này rồi đấy"
"..Chúc em hạnh phúc, anh yêu em.."
truyện tình yêu hay

KHÔNG THỂ NÓI YÊU EM (ST)

Tranh Vip  |  at  4:58:00 PM

KHÔNG THỂ NÓI YÊU EM

Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao giờ tôi yêu em, giá như tôi vẫn còn tồn tại, giá như tôi được găp em sớm hơn có lẽ tôi đã chọn cho mình lối đi khác.
***
Tôi chán nản đá một viên đá nhỏ bên cạnh đám cỏ đã vàng úa và xơ xác, bàn chân xẹt ngang qua vài chiếc lá khô bên đường chới với trong không gian rồi chìm dần vào bóng tối. Viên đá vẫn cứng đầu nằm yên bất động, khẽ thở dài tôi nhắm mắt tựa vào chiếc đèn đường đang tỏa ra thứ ánh sáng đầy êm dịu mặc cho dòng người trên phố đang tất tả vội vàng trong từng khoảnh khắc của cuối ngày.
khong-the-noi-yeu-em

Một con chó nhỏ màu vàng chạy vụt qua rồi trong phút chốc đứng khững lại, nó đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi và nhanh chóng phát ra tiếng gầm gừ. Tôi chợt thấy buồn cười, cái tiếng nó phát ra từ cái cuống họng vang lên the thé khiến tôi liên tưởng giọng nói của bọn trẻ con bập bẽ biết nói. Tôi hé mắt nhìn nó, cái nhìn đầy khiêu khích càng khiến nó thêm phần giận dữ, thật ra tôi thấy nó vô cùng thú vị. Rồi từ xa bóng một người con gái vội vã chạy tới, mái tóc lòa xòa nhẹ nhàng bay trong màn đêm của mùa đông giá lạnh. Chiếc khăn quàng che gần hết nửa khuôn mặt, đôi mắt em vô tình lướt ngang qua tôi sau đó nhanh chóng hướng về xung quanh rồi dừng lại...


"...Chúng ta về phòng thôi Tan, muộn lắm rồi chị sợ đi về một mình lắm"
Con chó ve vẩy cái đuôi nhỏ trên tay em mà quên mất rằng vừa nãy nó mới quyết đấu một trận vô cùng hùng chiến với tôi. Tôi âm thầm đi theo em, cái giây phút nghe em nói sợ đi về một mình bỗng chốc khiến tôi xao động, nhìn em ôm nhẹ con chó trên tay, lẻ bóng đi về giữa mùa đông giá rét làm tôi chỉ muốn được che chở cho em, muốn sánh vai cùng em đi chung một con đường. Và chúng tôi quen nhau từ đó, nói đúng ra là tôi quen em.
Mỗi ngày, khi bóng dáng em khuất sau cánh cửa phòng đôi mắt buồn thiu của Tan khiến tôi tan chảy. Tan nằm co ro bên chiếc đệm nhỏ, rên vài tiếng khe khẽ và tỏ ra buồn bã, những lúc đó tôi vô thức tiến lại và vuốt ve nó, ban đầu nó tỏ ra đề phòng và sợ hãi nhưng nhanh sau đó chắc sự cô đơn đã khiến 2 chúng tôi trở thành bạn của nhau. Em thường đi làm về muộn, căn phòng nhỏ đôi khi chỉ có 2 chúng tôi nhưng tôi không thường xuyên được bên cạnh em như Tan. Tôi thích cảm giác được ngắm nhìn em từ phía sau, là những lúc em trò chuyện với Tan, là những lúc em đuổi theo Tan trên phố, rồi những lúc em suy tư đi dạo cùng Tan trong cái công viên bé nhỏ. Và đôi khi sự xuất hiện của tôi khiến cuộc sống của em có phần bị đảo lộn, ví dụ như em không hiểu tại sao Tan lại bị khùng bất chợt, đôi lúc lại tỏ ra khó chịu với em nhưng đó lại là một phần bí mật của chúng tôi rồi.
Một ngày mùa đông trở gió tôi đứng chờ em bên hiên nhà, hôm nay em không ở nhà và Tan cũng thế. Màn đêm đã buông xuống, cái lạnh càng khiến tôi thêm khó chịu vậy mà giờ này em vẫn chưa về. Chẳng hiểu sao điều đó khiến tôi vạn phần lo lắng, có một thứ gì đó mạch bảo tôi em đang gặp nguy hiểm. Vụt chạy trong màn đêm giá rét, tôi thấy mình như đang tan ra cùng màn sương trắng dày đặc, và tôi thấy em. Một khung cảnh đầy u ám hiện lên, chỉ mình em và bóng của 2 kẻ thanh niên đầy hung tợn, tôi thấy Tan đang nằm thoi thóp trong tay em, em gào khóc cầu xin trong vô vọng. Sự giận dữ bốc cháy cả cơ thể của tôi, tôi tiến lại rất gần rồi chợt thấy trong đôi mắt em là cả một nỗi đau đan xen niềm hy vọng còn sót lại. Em bị thương nhưng dường như đó không phải là tất cả, hình như Tan mới chính là nguyên nhân khiến em suy sụp, tôi thấy Tan bất động trong tay em, mái tóc rối bời cùng chiếc áo bị xé rách khiến tôi chưa bao giờ hận mình đến như vậy...
Vào thời khắc đó một chàng trai đi ngược chiều qua chúng tôi, trong màn đêm sương trắng tôi thấy khuôn mặt ấy vô cùng lạnh lùng và đầy khí chất. Giữa ranh giới sáng và tối hai kẻ bặm trợn vô cùng sững sốt khi nhìn thấy tôi, nhưng rồi chúng chưa kịp định thần thì đã bị hai cái đấm như trời giáng bởi chàng trai ấy. Bọn chúng sợ hãi bỏ chạy ngay sau khi ngã gục vào nhau, trong phút lặng thinh của 3 chúng tôi còn sót lại, tôi thấy em đưa mắt đầy cảm kích nhìn người con trai khác,...im lặng, hụt hẫng tôi ngồi bệt xuống nền đường đầy ẩm ướt nhìn dáng em khuất dần bên đầu kia của chiếc cầu cùng người con trai lạ mặt.
Những ngày sau đó, em trầm lặng đứng bên chiếc lan can của căn phòng nhỏ, tôi thấy em không khóc nhưng tôi hiểu tột cùng của nỗi đau là sự lặng im đến khó hiểu. Màn đêm buông xuống, tôi chợt thấy em giật mình òa khóc, em gọi tên Tan trong tiếng nấc nghẹn ngào khiến tôi chết lặng. Tôi dịu dàng lau nước mắt cho em nhưng chợt nhận ra bàn tay mình hụt hẫng giữa khoảng không đầy chới với. Một giọt nước mắt vừa rơi khỏi khuôn mặt xinh đẹp của em, vô thức rơi vào lòng bàn tay tôi rôi xuyên xuống nền nhà lãnh khốc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình đau nhói đến như vậy thì ra cảm giác không bảo vệ và che chở cho người con gái mình yêu thương lại tệ hơn cả nỗi đau về thể xác mà tôi đã phải từng chịu đựng.
Tôi năm nay 27, cái tuổi đầy sóng gió và quá nhiều lý tưởng sống nhưng tôi lại chọn cho mình một con đường chông chênh và buông thả. Tôi sinh ra trong một gia đình điều kiện nhưng không mấy hạnh phúc, điều đó ảnh hưởng đến tâm lý cũng như can thiệp khá sâu vào cách sống của tôi. Tôi khá đẹp trai theo như đám bạn nhận xét, ông trời lại phú thêm cho tôi một ngoại hình khá hoàn hảo về chiều cao lẫn vóc dáng, tuy nhiên điều đó càng khiến tôi thêm bất hạnh. Tôi bỏ dở chương trình đại học vào năm thứ 2 sau khi nhìn thấy cảnh bố tôi cặp kè với cô bồ nhí kém tôi 2 tuổi. Thật ra tôi thấy mình không phù hợp với công việc học hành mặc dù không thể phủ nhận tôi được thừa hưởng gen di truyền thông minh từ bố. Tôi chán nản mọi thứ và lao mình vào những trận chiến game đỉnh cao, nguồn thu nhập của tôi từ game và công việc bán thời gian qua mạng đủ cho tôi duy trì cuộc sống.
Nhưng tôi vẫn thấy mình lạc lõng, tôi lạo mình vào niềm đam mê tốc độ, không quá khó hiểu với một đứa con trai có cách sống như tôi nhưng đó cũng là một sự lựa chọn đầy nguy hiểm. Trong một lần sa ngã, tôi đã khiến cuộc đời tôi bước sang trang mới, đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy âm thanh cuộc sống chân thật đến như vậy và đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy giọt nước mắt của mẹ tôi kể từ ngày bà ta bỏ rơi tôi theo người đàn ông khác.
Ngày xảy ra tai nạn và vô tình trở thành một linh hồn tự do, tôi thấy mình bỗng chốc được giải thoát. Nhưng tôi vẫn có thói quen lượn lờ quanh các công viên và vỉa hè thay vì đứng yên một chỗ; cuộc sống mới của tôi sẽ cứ như vậy nếu không có một lần tôi tình cờ gặp em. Đó là lần đầu tôi thấy thú vị bởi một cô gái kể cả khi tôi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, rồi tôi lặng lẽ theo dõi em. Tôi quen dần với việc kết bạn với một con chó nhỏ tên Tan, quen dần những ngày bông đùa mái tóc rối, là những ngày ngắm nhìn em miên man trong giấc ngủ, là những nụ cười vô thức khi được nhìn em từ phía sau. Chỉ có một điều rằng em không hề biết đến sự tồn tại của tôi, ngoại trừ Tan. \
Ngày Tan mất, tôi thấy em không khóc thay vào đó là nỗi căm hận dâng trào trong đôi mắt nâu bọc đầy sương khói, ngày Tan mất tôi lặng lẽ đứng phía sau nhìn em và người con trai khác đắp những mảnh đất vỡ cuối cùng trên nấm mồ của Tan. Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao giờ tôi yêu em, giá như tôi vẫn còn tồn tại, giá như tôi được găp em sớm hơn có lẽ tôi đã chọn cho mình lối đi khác.
Em gặp một cú sốc khá mạnh sau những gì đã xảy ra, tôi vẫn lặng thầm bên cạnh em như hồi đầu mới quen biết. Tuy nhiên, tôi hiểu thời gian có thể chữa lành những nỗi đau của quá khứ; tôi dần thấy em bình tâm trở lại và tất nhiên bên cạnh em không chỉ có tôi mà còn bóng dáng một người con trai khác. Người con trai đó tôi đã từng gặp, không chỉ một lần mà rất nhiều lần là đàng khác. Nhưng tôi thừa nhận ở cậu ta toát lên một vẻ nam tính khó cưỡng lại, cộng thêm cái khí chất cùng với ánh hào quang của cậu ta khiến nhiều người phải dè sợ. Tôi cảm kích cậu ta vì đã giúp em sau những gì đã qua, dù rằng sau vụ đó tôi đã cố tìm gặp và báo thù kẻ dám gây tổn thương cho em nhưng tôi vẫn chỉ là một linh hồn đơn độc. Còn cậu ta mới là người mang lại hạnh phúc và sự an toàn cho em, đó là người đàn ông mà em cần trong cả cuộc đời này.
....1 năm sau ngày Tan mất...
Đó là một ngày cuối thu trời chớm lạnh, tôi thấy em được ôm vào lòng sau một nụ hôn bất ngờ và màn cầu hôn vô cùng lãng mạn. Tôi nhìn thấy trong nụ cười của em là niềm hạnh phúc của một người con gái. Nhìn vào bầu trời đêm đầy gió tôi khẽ cảm nhận mùi hương từ mái tóc của em, ngước nhìn xuống chân tôi thấy Tan đang vẫy chiếc đuôi ngắn cũn của mình cùng khuôn mặt vô cùng phấn khích. Chợt mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Tan và em, nó cũng nhìn tôi nhưng là cái nhìn đề phòng và đầy thận trọng. Tôi khẽ cúi xuống vuốt ve cái đầu tinh nghịch của nó, nó lại càng phấn khích hơn và tôi thấy lòng mình chợt nhẹ. Đó là điều cuối cùng cả tôi và Tan có thể làm cho em, thứ hạnh phúc mà em đang có sẽ là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình mới của chúng tôi. Chỉ cần em được thấy em cười, tôi với Tan sẽ lại tiếp tục đồng hành với nhau trên cùng một con đường cho dù em không còn bên cạnh.
"...chúc phúc cho cô chủ của mày đi nào Tan, đã đến lúc chúng ta rời xa chốn này rồi đấy"
"..Chúc em hạnh phúc, anh yêu em.."

0 nhận xét:

THÍCH CẬU, TỚ CHƯA BAO GIỜ HỐI HẬN!

"Gặp được cậu là do tớ và cậu có duyên
Nhưng yêu cậu thì chỉ có tớ mắc nợ cậu thôi."
***
Hồi 1...
"Tớ thích cậu!"
Cậu có biết không, tớ đã nói câu ấy cả ngàn lần rồi chỉ là tớ vẫn chưa đủ can đảm để đứng trước mặt cậu mà nói ra thôi.
thich-cau-to-hua-bao-gio-hoi-han
Ta biết nhau cũng chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thông thường, cậu thích người bạn thân của tớ. Ừ thì lúc đó tớ chưa thích cậu, tưởng rằng tớ vẫn cứ vậy mà nhìn các cậu bên nhau nhưng không được, trái tim tớ đã quặn thắt khi thấy cậu cùng cô ấy đùa giỡn. Rồi tớ chợt nhận ra mình thích cậu từ lúc nào không hay.
Đó là chuyện của bốn năm trước tất cả đều diễn ra rất lặng lẽ và chẳng có gì thay đổi...À không, là cậu và tớ đã thay đổi.
Hai năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, tớ vẫn thích cậu và vẫn không đủ can đảm để nói ra. Rồi tớ tự bỏ mất cơ hội để bày tỏ lòng mình nhưng tớ không hối hận vì tớ biết nếu tớ nói ra sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó xử và tớ sợ nếu nói ra tình bạn của chúng ta sẽ không còn, cậu sẽ tránh mặt tớ. Phải, tớ đã sợ tất cả, sợ mọi thứ sẽ xảy ra tình huống xấu nhất.
Hai năm sau, tớ đã nghỉ mình sẽ quên được cậu, tình yêu con nít mà, chóng đến sẽ chóng đi thôi. Suốt hai năm trời tớ chỉ còn xem cậu là một phần trong kí ức tuổi thơ của tớ nữa thôi, hình dáng một cậu trai trắng bóc như công tử của cậu chỉ còn lại trong góc tim tớ thôi.
Hè hè tớ làm được rồi đó, không nhớ đến cậu, không gặp cậu và cũng không mong chờ cậu. Mọi thứ sẽ êm đẹp biết bao nếu tớ không đi học võ. Tớ đã vô tình học mà quên mất cậu cũng đang theo học ở đây. Còn cậu nữa và cả thầy nữa, tại sao hai người lại nhồi vào đầu tớ nguồn "ảo tưởng sức mạnh" đó chứ? Thầy nói cậu nhìn tớ cười đó biết không? Cậu khai đi, rốt cuộc tớ nghe đúng hay là thầy nhìn nhầm hả?
Haizz dẹp đi, tớ không quan tâm nữa, đồ khó ưa nhà cậu đã làm tớ hại não lắm đấy. Còn con bạn thân nữa, tớ kể chuyện cậu cho nó nghe rồi nó lại tiếp tục gieo rắc vào đầu tớ những thứ gì đâu không. Xong rồi đó, cái tình cảm tớ coi như được chôn vùi lại bị mấy cậu đào bới lên rồi, ghét quá à!
Mà sao chỉ có mình tớ cảm thấy vậy thôi nhỉ? Cậu vẫn không để ý đến tớ sao? Cũng đúng nhỉ, ở cạnh cậu hai năm, đùa giỡn nói chuyện đều có nhưng cậu cũng có thích tớ đâu chứ. Tớ ghét cậu lắm, thật sự rất ghét cậu! Nếu có một ngày nào đó cậu nói rằng cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ không thích lại tên ngốc như cậu
Haizz mà cũng dẹp đi, có đời nào cậu thích tớ đâu mà. Được rồi, tớ đầu hàng, tớ sẽ không thích cậu nữa đâu. Tớ mệt rồi, tạm biệt hoàng tử của tớ nhé!
***
Sao? Có rất nhiều cô gái thích cậu sao?
Không được. Tớ không cho ai đến gần cậu đâu.
Gì mà tặng thơ, tặng quà cho cậu chứ, đáng ghét. Cậu sẽ không thích và không nhận đâu đúng không? Đó thấy chưa, có ai hiểu tính cách cậu như tớ không? Cậu đã không lấy, cảm ơn cậu nhé!
Sao chứ muốn cua được cậu sao? Không dễ đâu phải không? Đến cả cô bạn này mà cậu còn chẳng để ý thì với một người con gái mà cậu chưa tiếp xúc bao giờ lại có thể hút hồn cậu sao.
Xem kìa xem kìa, cô nàng đó bỏ cuộc rồi, câu từ chối của cậu tuy không làm tớ hài lòng lắm vì cậu không nói rõ ràng nhưng cũng không sao miễn là cậu không chấp nhận là được. Tớ vui lắm cậu biết không?
Điều khiến tớ buồn nhất bây giờ là chúng ta vẫn không thể như trước đây. Đi qua nhau mà như người xa lạ, cậu không nói tớ cũng không nói, chúng ta như thuộc về hai thế giới khác nhau, mà trong mỗi thế giới của chúng ta không hề có hình dáng của đối phương.
Tớ buồn, tớ đau nhưng tớ vẫn luôn tỏ ra mình vui vẻ và lạnh lùng như cậu. Nhiều lúc tớ rất ghét bản thân mình, nếu tớ giống như người ta, mạnh dạn một tý có thể tình trạng của chúng ta đã khác...nhỉ?
Cậu ở rất gần nhưng tớ thấy rất xa, xa đến nỗi tớ không thể chạm vào cậu được. Lặng lẽ nhìn cậu từ xa, tớ luôn dõi theo cậu nhưng cũng chỉ có tớ nhìn cậu, còn cậu chẳng nhìn lấy tớ một lần.
Tưởng như tớ vô tình nhưng thật sự tớ luôn thấy cậu, cậu ở đâu tớ cũng có thể thấy nhưng cậu lại chẳng biết tớ đã dứng đó nhìn cậu rất lâu. Đau lắm! Cảm giác đơn phương thật sự rất đau. Sau này tớ nhất định không để mình phải đơn phương nữa, tớ ghét cậu!
Tớ vội nhớ đến cậu
Ngày nào đó ta là bạn thân không lo âu
Buổi bế giảng năm nào
Vội chia cắt đôi ta
Hai năm gặp lại
Tớ mãi nhớ về tình bạn chúng ta
Còn cậu?
Có từng nhớ đến cô bạn thuở nào?
Hay cậu đã vội quên?
Xem ta như người dưng chưa từng quen?...
-------------------------
Hồi 2...
Tình đơn phương đau lắm ai ơi!
Âm thầm dõi theo bước chân cậu
Mãi một cảm xúc nói không thành lời...
Tớ cảm thấy thật khó chịu. Nhìn cậu cười nói với một người con gái khác mà tớ cảm thấy như có cả trăm mũi kim đâm vào tim tớ. Biết rõ là chỉ có tớ thích cậu, thế sao tớ vẫn đau, vẫn buồn, vẫn ghen và vẫn cứ thích cậu...
Bốn năm thích cậu trong vô vọng, tớ thật sự mệt rồi. Tớ không muốn cứ mãi chạy theo cậu từ phía sau nữa, tớ muốn mình có thể vui vẻ đi cạnh cậu kìa. Với tư cách một người bạn cũng được!
Dạo quanh facebook của cậu, bàn tay chỉ biết gõ từng dòng chữ hỏi han mà chẳng được đáp lại. Tớ buồn lắm, ước gì ta có thể quay về khoảng thời gian trước đây, khi mà cả tớ và cậu vẫn là những người bạn bình dị.
Lúc chia tay để rồi mỗi người một nơi, tớ đã rất buồn nhưng lại không dám nói ra. Lặng lẽ chờ buổi tốt nghiệp kết thúc, tớ vẫn mỉm cười nhìn cậu dần xa tớ. Đôi tay tớ đưa ra nhưng cậu không nắm lấy, tớ đã tụt lại phía sau, mãi mãi chẳng tiến lên gần cậu được nữa.
Tớ nghĩ tớ có thể quên nhưng tớ không thể để hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí tớ được. Tớ là một cô nàng Bảo Bình mà, chung thủy lắm cậu biết không? Cuối cùng tớ quyết định giữ lại cậu trong tận đáy trái tim mình nơi mà không ai có thể chạm vào trái tim Bảo Bình.
Định mệnh như sắp đặt để tớ gặp lại cậu...à ta vẫn thường gặp nhau đó chứ, nhưng tớ không thấy cậu, cậu cũng chẳng nhìn thấy tớ, ta lướt qua nhau vô tình vậy đó. Đến một ngày tớ vào học trong một câu lạc bộ mà cậu theo học, tớ đã nhất thời quên mất cậu học ở đấy. Lúc tớ nhận ra thì quá trễ rồi, bây giờ ta thấy nhau rồi đấy nhưng vẫn vô tình lướt qua nhau như người không quen biết thôi.
Ngại ngùng chăng? Chắc vậy.
Thấy cậu một lần, rồi hai lần, dần dần tớ thấy cậu ở mọi nơi, duy chỉ có tớ thấy thôi. Cậu vẫn như khi xưa không bao giờ quay đầu lại nhìn tớ. Buồn, đau, hờn, ghen và thích tất cả đều quay lại như lúc ban đầu. Tớ lại thành con ngốc cứ đuổi theo cậu từ phía sau như xưa.
Thôi vậy, tớ coi như đó là một phần hạnh phúc trong đời tớ vậy. Ta từ hai nơi khác nhau lại có thể gặp nhau lâu như vậy coi như tớ và cậu có duyên không nợ đi. Tớ sẽ không buồn nữa mà tình nguyện đi phía sau để dõi theo cậu, nếu thấy mệt và cần người chia sẻ hãy quay đầu lại, cậu sẽ thấy có một người đang đợi cậu.
Một lễ tốt nghiệp nữa sắp tới và tới đây thôi, tớ sẽ ngừng thích cậu, ngừng đuổi theo cậu. Tớ sẽ đi con đường riêng của tớ, nếu một ngày nào đó trong tương lai tớ vô tình gặp lại cậu, ừ thì tớ sẽ thích cậu một lần nữa và chỉ lần đó nữa thôi. Nếu điều kỳ diệu đó diễn ra ngoài đời thật chứ không phải trong truyện tranh như tớ đã đọc, tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu lần nữa.
Tớ hứa đó! Lời hứa của một Bảo Bình là điều quý giá nhất và sẽ không bao giờ phá vỡ.
Nhiều lần tớ tự nói rằng sẽ quên cậu
Nhưng con tim lại không nghe lời
Tâm trí tớ tràn ngập hình ảnh của cậu
Mọi nơi tớ nhìn đều thấy bóng cậu
Biết là sẽ rất đau khi cứ mãi nhớ cậu
Nhưng tớ không làm khác được
Nó như mọi thói quen ăn mòn trong tớ
Cố gắng xóa lại càng xuất hiện
Tớ nghiện rồi, nghiện có sự có mặt của cậu rồi
Vì vậy xin cậu đừng bao giờ biến mất nhé!
Ngọc Vũ Kỳ Tâm
truyện tình yêu hay

THÍCH CẬU, TỚ CHƯA BAO GIỜ HỐI HẬN! (ST)

Tranh Vip  |  at  4:48:00 PM

THÍCH CẬU, TỚ CHƯA BAO GIỜ HỐI HẬN!

"Gặp được cậu là do tớ và cậu có duyên
Nhưng yêu cậu thì chỉ có tớ mắc nợ cậu thôi."
***
Hồi 1...
"Tớ thích cậu!"
Cậu có biết không, tớ đã nói câu ấy cả ngàn lần rồi chỉ là tớ vẫn chưa đủ can đảm để đứng trước mặt cậu mà nói ra thôi.
thich-cau-to-hua-bao-gio-hoi-han
Ta biết nhau cũng chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thông thường, cậu thích người bạn thân của tớ. Ừ thì lúc đó tớ chưa thích cậu, tưởng rằng tớ vẫn cứ vậy mà nhìn các cậu bên nhau nhưng không được, trái tim tớ đã quặn thắt khi thấy cậu cùng cô ấy đùa giỡn. Rồi tớ chợt nhận ra mình thích cậu từ lúc nào không hay.
Đó là chuyện của bốn năm trước tất cả đều diễn ra rất lặng lẽ và chẳng có gì thay đổi...À không, là cậu và tớ đã thay đổi.
Hai năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, tớ vẫn thích cậu và vẫn không đủ can đảm để nói ra. Rồi tớ tự bỏ mất cơ hội để bày tỏ lòng mình nhưng tớ không hối hận vì tớ biết nếu tớ nói ra sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó xử và tớ sợ nếu nói ra tình bạn của chúng ta sẽ không còn, cậu sẽ tránh mặt tớ. Phải, tớ đã sợ tất cả, sợ mọi thứ sẽ xảy ra tình huống xấu nhất.
Hai năm sau, tớ đã nghỉ mình sẽ quên được cậu, tình yêu con nít mà, chóng đến sẽ chóng đi thôi. Suốt hai năm trời tớ chỉ còn xem cậu là một phần trong kí ức tuổi thơ của tớ nữa thôi, hình dáng một cậu trai trắng bóc như công tử của cậu chỉ còn lại trong góc tim tớ thôi.
Hè hè tớ làm được rồi đó, không nhớ đến cậu, không gặp cậu và cũng không mong chờ cậu. Mọi thứ sẽ êm đẹp biết bao nếu tớ không đi học võ. Tớ đã vô tình học mà quên mất cậu cũng đang theo học ở đây. Còn cậu nữa và cả thầy nữa, tại sao hai người lại nhồi vào đầu tớ nguồn "ảo tưởng sức mạnh" đó chứ? Thầy nói cậu nhìn tớ cười đó biết không? Cậu khai đi, rốt cuộc tớ nghe đúng hay là thầy nhìn nhầm hả?
Haizz dẹp đi, tớ không quan tâm nữa, đồ khó ưa nhà cậu đã làm tớ hại não lắm đấy. Còn con bạn thân nữa, tớ kể chuyện cậu cho nó nghe rồi nó lại tiếp tục gieo rắc vào đầu tớ những thứ gì đâu không. Xong rồi đó, cái tình cảm tớ coi như được chôn vùi lại bị mấy cậu đào bới lên rồi, ghét quá à!
Mà sao chỉ có mình tớ cảm thấy vậy thôi nhỉ? Cậu vẫn không để ý đến tớ sao? Cũng đúng nhỉ, ở cạnh cậu hai năm, đùa giỡn nói chuyện đều có nhưng cậu cũng có thích tớ đâu chứ. Tớ ghét cậu lắm, thật sự rất ghét cậu! Nếu có một ngày nào đó cậu nói rằng cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ không thích lại tên ngốc như cậu
Haizz mà cũng dẹp đi, có đời nào cậu thích tớ đâu mà. Được rồi, tớ đầu hàng, tớ sẽ không thích cậu nữa đâu. Tớ mệt rồi, tạm biệt hoàng tử của tớ nhé!
***
Sao? Có rất nhiều cô gái thích cậu sao?
Không được. Tớ không cho ai đến gần cậu đâu.
Gì mà tặng thơ, tặng quà cho cậu chứ, đáng ghét. Cậu sẽ không thích và không nhận đâu đúng không? Đó thấy chưa, có ai hiểu tính cách cậu như tớ không? Cậu đã không lấy, cảm ơn cậu nhé!
Sao chứ muốn cua được cậu sao? Không dễ đâu phải không? Đến cả cô bạn này mà cậu còn chẳng để ý thì với một người con gái mà cậu chưa tiếp xúc bao giờ lại có thể hút hồn cậu sao.
Xem kìa xem kìa, cô nàng đó bỏ cuộc rồi, câu từ chối của cậu tuy không làm tớ hài lòng lắm vì cậu không nói rõ ràng nhưng cũng không sao miễn là cậu không chấp nhận là được. Tớ vui lắm cậu biết không?
Điều khiến tớ buồn nhất bây giờ là chúng ta vẫn không thể như trước đây. Đi qua nhau mà như người xa lạ, cậu không nói tớ cũng không nói, chúng ta như thuộc về hai thế giới khác nhau, mà trong mỗi thế giới của chúng ta không hề có hình dáng của đối phương.
Tớ buồn, tớ đau nhưng tớ vẫn luôn tỏ ra mình vui vẻ và lạnh lùng như cậu. Nhiều lúc tớ rất ghét bản thân mình, nếu tớ giống như người ta, mạnh dạn một tý có thể tình trạng của chúng ta đã khác...nhỉ?
Cậu ở rất gần nhưng tớ thấy rất xa, xa đến nỗi tớ không thể chạm vào cậu được. Lặng lẽ nhìn cậu từ xa, tớ luôn dõi theo cậu nhưng cũng chỉ có tớ nhìn cậu, còn cậu chẳng nhìn lấy tớ một lần.
Tưởng như tớ vô tình nhưng thật sự tớ luôn thấy cậu, cậu ở đâu tớ cũng có thể thấy nhưng cậu lại chẳng biết tớ đã dứng đó nhìn cậu rất lâu. Đau lắm! Cảm giác đơn phương thật sự rất đau. Sau này tớ nhất định không để mình phải đơn phương nữa, tớ ghét cậu!
Tớ vội nhớ đến cậu
Ngày nào đó ta là bạn thân không lo âu
Buổi bế giảng năm nào
Vội chia cắt đôi ta
Hai năm gặp lại
Tớ mãi nhớ về tình bạn chúng ta
Còn cậu?
Có từng nhớ đến cô bạn thuở nào?
Hay cậu đã vội quên?
Xem ta như người dưng chưa từng quen?...
-------------------------
Hồi 2...
Tình đơn phương đau lắm ai ơi!
Âm thầm dõi theo bước chân cậu
Mãi một cảm xúc nói không thành lời...
Tớ cảm thấy thật khó chịu. Nhìn cậu cười nói với một người con gái khác mà tớ cảm thấy như có cả trăm mũi kim đâm vào tim tớ. Biết rõ là chỉ có tớ thích cậu, thế sao tớ vẫn đau, vẫn buồn, vẫn ghen và vẫn cứ thích cậu...
Bốn năm thích cậu trong vô vọng, tớ thật sự mệt rồi. Tớ không muốn cứ mãi chạy theo cậu từ phía sau nữa, tớ muốn mình có thể vui vẻ đi cạnh cậu kìa. Với tư cách một người bạn cũng được!
Dạo quanh facebook của cậu, bàn tay chỉ biết gõ từng dòng chữ hỏi han mà chẳng được đáp lại. Tớ buồn lắm, ước gì ta có thể quay về khoảng thời gian trước đây, khi mà cả tớ và cậu vẫn là những người bạn bình dị.
Lúc chia tay để rồi mỗi người một nơi, tớ đã rất buồn nhưng lại không dám nói ra. Lặng lẽ chờ buổi tốt nghiệp kết thúc, tớ vẫn mỉm cười nhìn cậu dần xa tớ. Đôi tay tớ đưa ra nhưng cậu không nắm lấy, tớ đã tụt lại phía sau, mãi mãi chẳng tiến lên gần cậu được nữa.
Tớ nghĩ tớ có thể quên nhưng tớ không thể để hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí tớ được. Tớ là một cô nàng Bảo Bình mà, chung thủy lắm cậu biết không? Cuối cùng tớ quyết định giữ lại cậu trong tận đáy trái tim mình nơi mà không ai có thể chạm vào trái tim Bảo Bình.
Định mệnh như sắp đặt để tớ gặp lại cậu...à ta vẫn thường gặp nhau đó chứ, nhưng tớ không thấy cậu, cậu cũng chẳng nhìn thấy tớ, ta lướt qua nhau vô tình vậy đó. Đến một ngày tớ vào học trong một câu lạc bộ mà cậu theo học, tớ đã nhất thời quên mất cậu học ở đấy. Lúc tớ nhận ra thì quá trễ rồi, bây giờ ta thấy nhau rồi đấy nhưng vẫn vô tình lướt qua nhau như người không quen biết thôi.
Ngại ngùng chăng? Chắc vậy.
Thấy cậu một lần, rồi hai lần, dần dần tớ thấy cậu ở mọi nơi, duy chỉ có tớ thấy thôi. Cậu vẫn như khi xưa không bao giờ quay đầu lại nhìn tớ. Buồn, đau, hờn, ghen và thích tất cả đều quay lại như lúc ban đầu. Tớ lại thành con ngốc cứ đuổi theo cậu từ phía sau như xưa.
Thôi vậy, tớ coi như đó là một phần hạnh phúc trong đời tớ vậy. Ta từ hai nơi khác nhau lại có thể gặp nhau lâu như vậy coi như tớ và cậu có duyên không nợ đi. Tớ sẽ không buồn nữa mà tình nguyện đi phía sau để dõi theo cậu, nếu thấy mệt và cần người chia sẻ hãy quay đầu lại, cậu sẽ thấy có một người đang đợi cậu.
Một lễ tốt nghiệp nữa sắp tới và tới đây thôi, tớ sẽ ngừng thích cậu, ngừng đuổi theo cậu. Tớ sẽ đi con đường riêng của tớ, nếu một ngày nào đó trong tương lai tớ vô tình gặp lại cậu, ừ thì tớ sẽ thích cậu một lần nữa và chỉ lần đó nữa thôi. Nếu điều kỳ diệu đó diễn ra ngoài đời thật chứ không phải trong truyện tranh như tớ đã đọc, tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu lần nữa.
Tớ hứa đó! Lời hứa của một Bảo Bình là điều quý giá nhất và sẽ không bao giờ phá vỡ.
Nhiều lần tớ tự nói rằng sẽ quên cậu
Nhưng con tim lại không nghe lời
Tâm trí tớ tràn ngập hình ảnh của cậu
Mọi nơi tớ nhìn đều thấy bóng cậu
Biết là sẽ rất đau khi cứ mãi nhớ cậu
Nhưng tớ không làm khác được
Nó như mọi thói quen ăn mòn trong tớ
Cố gắng xóa lại càng xuất hiện
Tớ nghiện rồi, nghiện có sự có mặt của cậu rồi
Vì vậy xin cậu đừng bao giờ biến mất nhé!
Ngọc Vũ Kỳ Tâm

0 nhận xét:

ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ YÊU

"Dành tặng những người không còn bên nhau nhưng vẫn nghĩ về nhau..."
***
Một ngày mây xám, không mưa. Những cơn gió lạnh và khô táp vào mặt, nhẹ nhàng lướt qua làn da khiến gò má ửng hồng. Cô xốc lại cái balo, gật gà gật gù bước trên đường phố Hà Nội. "Tìm đâu ra chỗ trọ bây giờ?" - Cô thở dài, dừng trước cổng một ngôi nhà có hiên trước, đặt balo ngồi xuống nghỉ mệt. Chiếc khăn len quàng hờ trên cổ trật khỏi vai, gió lùa vào hõm xương, lạnh toát. Ừ thì... vì đang là mùa đông. Cô ngước lên nhìn trên đầu. Một giàn hoa leo đang héo hắt dần dần. Trông đến là tội nghiệp. Trời sáng dần và dòng người cứ mỗi lúc một đông. Cơn buồn ngủ kéo đến. Cô đã lang thang một đêm rồi. Cô mệt mỏi tựa đầu lên hai gối và khẽ nhắm mắt.
don-gian-chi-la-yeu
Chưa được năm phút thì có tiếng cổng mở kèn kẹt, cô giật mình tỉnh dậy. Một chàng trai chừng tuổi cô đang ngạc nhiên giương mắt nhìn, không nói gì cả. Cô xách balo đứng dậy, cúi đầu:
- Xin lỗi, tôi sẽ đi.
Skip in 7...
Ad finishes in 01 seconds

- Cô cần chỗ trọ không? - Anh mỉm cười, nheo nheo mắt nhìn cô.
- Vâng... - Cô ngập ngừng, lòng vui sướng vái lạy Bồ Tát bốn phương đã giúp cô trúng số.
- Để tôi giúp. - Anh đỡ giúp cô chiếc balo đầy sách vở và quần áo. Còn cô ngượng đỏ mặt, chỉ lí nhí được mỗi một câu cảm ơn và theo anh vào nhà. Anh thì chỉ cười. Nụ cười đầy nắng xua hết mây xám trên bầu trời mùa đông của cô.
Căn phòng nhỏ anh cho cô thuê nằm ở gác hai, có ban công nhìn ra mặt phố yên lặng và đầy những cây. Lan can gỉ sét được che khéo léo bằng những giỏ hoa nhỏ đang khoe sắc. Dạ yến thảo, xuxi, dừa cạn, thược dược. Cô nhìn xuống phía dưới. Giàn hoa héo rũ. Và băn khoăn tự hỏi tại sao thế giới cây hoa ở ban công này lại khác xa giàn hoa ở bên dưới đến thế. Cô khẽ thở dài, không vì lí do gì, và cho những chiếc băng cô tự thu âm vào chiếc radio cũ. Chẳng phải cô không có tiền mua cái mới, là do cô luôn thích những gì đã cũ và thuộc về kỉ niệm. Những tấm ảnh úa màu, những trang giấy cũ thơm mùi thời gian của những cuốn sổ, những cuộn băng kí ức. Chúng khiến cô cảm thấy thoải mái và bình yên. Như căn gác nhỏ này vậy. Và cả anh bạn mới quen tốt bụng nữa.
Cô biết được anh học Báo chí. Và anh cũng biết cô đang học Điện ảnh. Ở phòng của anh, trên bốn mặt tường đều dán đầy những tờ báo có tít chạy to đùng, đủ thể loại và cũng đủ thứ tiếng. Ở phòng anh, trên nóc tủ có một cây guitar loại mà cô thường chơi lúc ở nhà. Ở phòng anh, có một chiếc máy ảnh cũ, dòng máy Praktica của Đức, nhìn thoáng qua cũng đã đủ biết, nhưng cô thường dùng Canon với ống kính rời. Ở phòng của anh, có treo vô số những bức ảnh kỉ niệm lặt vặt và một tủ sách lớn áp lưng vào tường, đầy đủ các loại sách, ngành nào cũng có. Ở phòng cô, có hai chiếc Canon cùng vô vàn những ống kính rời. Ở phòng cô, trên tủ sách chất đầy những đống tạp chí. Ở phòng cô, dường như cái gì cũng cũ và khiến người ta khi đã bước vào là phải hoài niệm, phải nhớ về một khoảng khắc nào đã xa, xa lắm. Cô thích thú vén rèm cửa sổ. Từ phòng của anh trông ra, chỉ nhìn thấy mỗi một bức tường xám xịt sơn nham nhở. Thất vọng, cô đóng rèm lại. Anh chàng này thật lạ. Tại sao anh không chọn căn phòng có phong cảnh đẹp hơn để ở, như phòng anh cho cô thuê chẳng hạn? Cô gọi anh đang đứng trầm ngâm trước một góc bộ sưu tập ảnh:
- Này! - Anh giật mình quay lại, đặt chiếc Praktica trở lại bàn và nhìn cô, chờ đợi. - Tại sao trên ban công hoa nở đẹp còn giàn hoa giấy dưới kia lại lụi đi như thế? Là do anh sao? Hay do ai phá nó?
- Do tôi đấy. - Anh ta cười nhạt và khi nghe câu trả lời dửng dưng đó, cô thật muốn đánh anh ta vài cái. Nhưng anh thở dài khi thấy cô đang chưng hửng trợn mắt nhìn mình. - Đùa thôi. Nó đã sống đủ lâu rồi. Cho dù tôi cố cứu nó thì vẫn thế thôi!
Anh nhún vai còn cô bỏ về phòng. Cô buồn bã ra ban công, vịn tay vào lan can và nhìn xuống giàn hoa. Có lẽ vẫn còn cách cứu nó. Cô tự an ủi mình. Cô thích hoa giấy. Ánh hoàng hôn tàn ngày đổ xuống đường, xuyên qua giàn hoa, ánh lên một sắc xanh rực rỡ u buồn từ những chiếc lá còn sót lại. Cô vô thức đưa máy ảnh lên ngang tầm mắt. Tách. Tách. Tách. Cô nhìn thành quả của mình và nở một nụ cười, thật buồn. Nó khiến cô nhớ lại những ngày xưa đã cũ, không thể nói ra và cũng chẳng muốn nhớ lại.
Cô là khách trọ duy nhất của anh. Và anh cũng ở một mình. Cô thắc mắc tại sao cha mẹ anh lại không ở đây. Anh cười. Có thể họ sẽ về. Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn anh pha cà phê và làm bữa sáng:
- Chỉ em làm với.
- Tôi ấy hả? - Anh tròn mắt. - Em không biết làm à?
Cô lém lỉnh gật đầu. Còn anh thở dài. Cô chỉ muốn ở bên anh nhiều hơn, lâu hơn. Anh cho cô cảm giác quen thuộc kì lạ, và ấm áp.
Sáng, cô thức dậy với những tia nắng xuân dường như đã đợi từ lâu. Cô bước xuống và ngồi vào bàn ăn. Anh đã đến trường rồi. Anh luôn đi học rất sớm. Nhưng cho dù cô có dậy cùng và ăn sáng với anh thì lúc ra đến cổng, anh và cô cũng sẽ rẽ về hai ngả khác nhau. Bên ngã rẽ phải, dẫn cô đến Đại học Điện ảnh. Bên góc phố trái, đưa anh tới Học viện Báo chí. Hai khoảng trời tưởng chừng xa lạ. Nhưng mỗi lần đi học về, cô và anh lại cùng dừng tại một điểm. Cô và anh ở cùng một ngôi nhà nhưng có lẽ không sống cùng nhau. Vẫn về nhà vào cuối ngày, cùng nhau ăn tối, xem tivi và nói với nhau những câu chuyện đơn giản. Cô trộm nhìn anh, ngắm lặng lẽ nụ cười thoáng buồn và ánh mắt xa xăm, chợt nhận ra con người ấy rất cô đơn. Có lẽ bởi cô cũng từng như vậy, vào những ngày cha cô ra đi.
Chiều buông với cơn mưa lớn bất chợt trái mùa. Cô chạy ra hàng hiên, đứng lặng. Chẳng có ô và chẳng có áo mưa. Cô lắng nghe nhịp nhịp chân người bước dưới cơn mưa, vội vã về nhà. Bản nhạc "Stepping on the rainy street" vang lên trong tai nghe. Cô bước chân xuống thềm. Mưa gõ lên tóc, mưa rơi lên vai và đậu lên hàng mi. Cô nhớ mẹ, nhớ cha, và nhớ... anh! Bản nhạc chưa đến hai phút kết thúc rồi tiếp tục phát lại. Dường như phía sau có tiếng bước chân của ai đó. Cô mải miết đi, con đường quen thuộc. Có phải là anh không? Có lẽ là không... Anh chưa bao giờ về nhà bằng con đường cô hay bước qua. Mưa không còn rơi lên vai nữa. Cô ngước lên, bóng ô màu xanh như bầu trời ngày nắng. Cô ngoái lại nhìn, hóa ra là anh thật.
Làm sao anh biết cô đi đường này?
Là cô không biết đấy thôi. Những buổi sáng cô vô tư đi theo những con đường cũ, anh đã âm thầm quay đầu lại và bước ngay sau cô.
Làm sao anh biết hôm nay sẽ có mưa giăng?
Là cô không biết đấy thôi. Anh đã chạy về nhà thật nhanh và mang ô đến, hy vọng rằng cơn mưa sẽ chẳng có cơ hội làm cô cảm lạnh.
Làm sao anh biết?
Là cô không biết đấy thôi...
Và anh mỉm cười. Trái tim cô nhảy loạn. Cô cũng cười. Chẳng nói gì, sánh bước cùng nhau dưới một chiếc ô màu xanh lam, cùng nhau nghe tiếng mưa và cùng nhau mỉm cười. Đó là hạnh phúc.
Nhiều lúc cô tự hỏi anh là gì của cô và cô là gì của anh? Chỉ là những con người vô tình đi ngang qua đời nhau, chỉ gặp một lần và sau đó sẽ quay đầu và bước tiếp? Hoặc... là những con người được dành cho nhau? À, có lẽ sẽ chỉ gặp một lần thôi. Một lần mà nhớ mãi. Dù sau này không còn bên nhau nữa vẫn sẽ nghĩ về nhau. Chỉ thế thôi cũng đủ.
Anh và cô chưa bao giờ nói với nhau, với anh em là như thế này, với em anh là như thế nọ.
Anh và cô cũng chưa bao giờ nói với nhau, anh thích em hay em thích anh.
Nhưng giữa anh và cô, không biết từ bao giờ, đã hình thành một sợi dây nối liền vô hình mà mạnh mẽ.
Có lẽ vì vậy, mà người ta nói rằng tình yêu thầm lặng là tình yêu đẹp nhất.
Cô đã rất hạnh phúc khi ở bên anh. Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian, đã cho cô những tháng ngày đẹp nhất. Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau. Kỉ niệm, cứ ở yên đấy nhé, nơi góc khuất trái tim, mãi mãi, hãy là những kí ức đẹp. Cô sẽ nói với anh rằng cô thích anh? Sẽ không... Cô sẽ nói lời tạm biệt trước khi đi vào sáng sớm ngày mai? Sẽ không... Bởi vì cô không muốn nói tạm biệt. Có lẽ với cô, anh mới chỉ là sự khởi đầu.
Bước qua bao mùa xuân - hạ - thu - đông, ngỡ mới chỉ ngày hôm qua, anh lạc giữa mênh mông biển người. Cô bây giờ chỉ còn là kí ức. Anh hối hận vì lúc đó đã không nói ra, rằng anh thích cô thật nhiều. Rồi anh sẽ gom đủ nắng, nhặt đủ hanh hao để trở lại những ngày xưa ấy, để tâm hồn lại mỉm cười, để kỉ niệm lại sống động như một thước phim quay chậm và để khiến mọi thứ vừa như ngày hôm qua...
truyện ngắn

ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ YÊU ST

Tranh Vip  |  at  4:33:00 PM

ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ YÊU

"Dành tặng những người không còn bên nhau nhưng vẫn nghĩ về nhau..."
***
Một ngày mây xám, không mưa. Những cơn gió lạnh và khô táp vào mặt, nhẹ nhàng lướt qua làn da khiến gò má ửng hồng. Cô xốc lại cái balo, gật gà gật gù bước trên đường phố Hà Nội. "Tìm đâu ra chỗ trọ bây giờ?" - Cô thở dài, dừng trước cổng một ngôi nhà có hiên trước, đặt balo ngồi xuống nghỉ mệt. Chiếc khăn len quàng hờ trên cổ trật khỏi vai, gió lùa vào hõm xương, lạnh toát. Ừ thì... vì đang là mùa đông. Cô ngước lên nhìn trên đầu. Một giàn hoa leo đang héo hắt dần dần. Trông đến là tội nghiệp. Trời sáng dần và dòng người cứ mỗi lúc một đông. Cơn buồn ngủ kéo đến. Cô đã lang thang một đêm rồi. Cô mệt mỏi tựa đầu lên hai gối và khẽ nhắm mắt.
don-gian-chi-la-yeu
Chưa được năm phút thì có tiếng cổng mở kèn kẹt, cô giật mình tỉnh dậy. Một chàng trai chừng tuổi cô đang ngạc nhiên giương mắt nhìn, không nói gì cả. Cô xách balo đứng dậy, cúi đầu:
- Xin lỗi, tôi sẽ đi.
Skip in 7...
Ad finishes in 01 seconds

- Cô cần chỗ trọ không? - Anh mỉm cười, nheo nheo mắt nhìn cô.
- Vâng... - Cô ngập ngừng, lòng vui sướng vái lạy Bồ Tát bốn phương đã giúp cô trúng số.
- Để tôi giúp. - Anh đỡ giúp cô chiếc balo đầy sách vở và quần áo. Còn cô ngượng đỏ mặt, chỉ lí nhí được mỗi một câu cảm ơn và theo anh vào nhà. Anh thì chỉ cười. Nụ cười đầy nắng xua hết mây xám trên bầu trời mùa đông của cô.
Căn phòng nhỏ anh cho cô thuê nằm ở gác hai, có ban công nhìn ra mặt phố yên lặng và đầy những cây. Lan can gỉ sét được che khéo léo bằng những giỏ hoa nhỏ đang khoe sắc. Dạ yến thảo, xuxi, dừa cạn, thược dược. Cô nhìn xuống phía dưới. Giàn hoa héo rũ. Và băn khoăn tự hỏi tại sao thế giới cây hoa ở ban công này lại khác xa giàn hoa ở bên dưới đến thế. Cô khẽ thở dài, không vì lí do gì, và cho những chiếc băng cô tự thu âm vào chiếc radio cũ. Chẳng phải cô không có tiền mua cái mới, là do cô luôn thích những gì đã cũ và thuộc về kỉ niệm. Những tấm ảnh úa màu, những trang giấy cũ thơm mùi thời gian của những cuốn sổ, những cuộn băng kí ức. Chúng khiến cô cảm thấy thoải mái và bình yên. Như căn gác nhỏ này vậy. Và cả anh bạn mới quen tốt bụng nữa.
Cô biết được anh học Báo chí. Và anh cũng biết cô đang học Điện ảnh. Ở phòng của anh, trên bốn mặt tường đều dán đầy những tờ báo có tít chạy to đùng, đủ thể loại và cũng đủ thứ tiếng. Ở phòng anh, trên nóc tủ có một cây guitar loại mà cô thường chơi lúc ở nhà. Ở phòng anh, có một chiếc máy ảnh cũ, dòng máy Praktica của Đức, nhìn thoáng qua cũng đã đủ biết, nhưng cô thường dùng Canon với ống kính rời. Ở phòng của anh, có treo vô số những bức ảnh kỉ niệm lặt vặt và một tủ sách lớn áp lưng vào tường, đầy đủ các loại sách, ngành nào cũng có. Ở phòng cô, có hai chiếc Canon cùng vô vàn những ống kính rời. Ở phòng cô, trên tủ sách chất đầy những đống tạp chí. Ở phòng cô, dường như cái gì cũng cũ và khiến người ta khi đã bước vào là phải hoài niệm, phải nhớ về một khoảng khắc nào đã xa, xa lắm. Cô thích thú vén rèm cửa sổ. Từ phòng của anh trông ra, chỉ nhìn thấy mỗi một bức tường xám xịt sơn nham nhở. Thất vọng, cô đóng rèm lại. Anh chàng này thật lạ. Tại sao anh không chọn căn phòng có phong cảnh đẹp hơn để ở, như phòng anh cho cô thuê chẳng hạn? Cô gọi anh đang đứng trầm ngâm trước một góc bộ sưu tập ảnh:
- Này! - Anh giật mình quay lại, đặt chiếc Praktica trở lại bàn và nhìn cô, chờ đợi. - Tại sao trên ban công hoa nở đẹp còn giàn hoa giấy dưới kia lại lụi đi như thế? Là do anh sao? Hay do ai phá nó?
- Do tôi đấy. - Anh ta cười nhạt và khi nghe câu trả lời dửng dưng đó, cô thật muốn đánh anh ta vài cái. Nhưng anh thở dài khi thấy cô đang chưng hửng trợn mắt nhìn mình. - Đùa thôi. Nó đã sống đủ lâu rồi. Cho dù tôi cố cứu nó thì vẫn thế thôi!
Anh nhún vai còn cô bỏ về phòng. Cô buồn bã ra ban công, vịn tay vào lan can và nhìn xuống giàn hoa. Có lẽ vẫn còn cách cứu nó. Cô tự an ủi mình. Cô thích hoa giấy. Ánh hoàng hôn tàn ngày đổ xuống đường, xuyên qua giàn hoa, ánh lên một sắc xanh rực rỡ u buồn từ những chiếc lá còn sót lại. Cô vô thức đưa máy ảnh lên ngang tầm mắt. Tách. Tách. Tách. Cô nhìn thành quả của mình và nở một nụ cười, thật buồn. Nó khiến cô nhớ lại những ngày xưa đã cũ, không thể nói ra và cũng chẳng muốn nhớ lại.
Cô là khách trọ duy nhất của anh. Và anh cũng ở một mình. Cô thắc mắc tại sao cha mẹ anh lại không ở đây. Anh cười. Có thể họ sẽ về. Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn anh pha cà phê và làm bữa sáng:
- Chỉ em làm với.
- Tôi ấy hả? - Anh tròn mắt. - Em không biết làm à?
Cô lém lỉnh gật đầu. Còn anh thở dài. Cô chỉ muốn ở bên anh nhiều hơn, lâu hơn. Anh cho cô cảm giác quen thuộc kì lạ, và ấm áp.
Sáng, cô thức dậy với những tia nắng xuân dường như đã đợi từ lâu. Cô bước xuống và ngồi vào bàn ăn. Anh đã đến trường rồi. Anh luôn đi học rất sớm. Nhưng cho dù cô có dậy cùng và ăn sáng với anh thì lúc ra đến cổng, anh và cô cũng sẽ rẽ về hai ngả khác nhau. Bên ngã rẽ phải, dẫn cô đến Đại học Điện ảnh. Bên góc phố trái, đưa anh tới Học viện Báo chí. Hai khoảng trời tưởng chừng xa lạ. Nhưng mỗi lần đi học về, cô và anh lại cùng dừng tại một điểm. Cô và anh ở cùng một ngôi nhà nhưng có lẽ không sống cùng nhau. Vẫn về nhà vào cuối ngày, cùng nhau ăn tối, xem tivi và nói với nhau những câu chuyện đơn giản. Cô trộm nhìn anh, ngắm lặng lẽ nụ cười thoáng buồn và ánh mắt xa xăm, chợt nhận ra con người ấy rất cô đơn. Có lẽ bởi cô cũng từng như vậy, vào những ngày cha cô ra đi.
Chiều buông với cơn mưa lớn bất chợt trái mùa. Cô chạy ra hàng hiên, đứng lặng. Chẳng có ô và chẳng có áo mưa. Cô lắng nghe nhịp nhịp chân người bước dưới cơn mưa, vội vã về nhà. Bản nhạc "Stepping on the rainy street" vang lên trong tai nghe. Cô bước chân xuống thềm. Mưa gõ lên tóc, mưa rơi lên vai và đậu lên hàng mi. Cô nhớ mẹ, nhớ cha, và nhớ... anh! Bản nhạc chưa đến hai phút kết thúc rồi tiếp tục phát lại. Dường như phía sau có tiếng bước chân của ai đó. Cô mải miết đi, con đường quen thuộc. Có phải là anh không? Có lẽ là không... Anh chưa bao giờ về nhà bằng con đường cô hay bước qua. Mưa không còn rơi lên vai nữa. Cô ngước lên, bóng ô màu xanh như bầu trời ngày nắng. Cô ngoái lại nhìn, hóa ra là anh thật.
Làm sao anh biết cô đi đường này?
Là cô không biết đấy thôi. Những buổi sáng cô vô tư đi theo những con đường cũ, anh đã âm thầm quay đầu lại và bước ngay sau cô.
Làm sao anh biết hôm nay sẽ có mưa giăng?
Là cô không biết đấy thôi. Anh đã chạy về nhà thật nhanh và mang ô đến, hy vọng rằng cơn mưa sẽ chẳng có cơ hội làm cô cảm lạnh.
Làm sao anh biết?
Là cô không biết đấy thôi...
Và anh mỉm cười. Trái tim cô nhảy loạn. Cô cũng cười. Chẳng nói gì, sánh bước cùng nhau dưới một chiếc ô màu xanh lam, cùng nhau nghe tiếng mưa và cùng nhau mỉm cười. Đó là hạnh phúc.
Nhiều lúc cô tự hỏi anh là gì của cô và cô là gì của anh? Chỉ là những con người vô tình đi ngang qua đời nhau, chỉ gặp một lần và sau đó sẽ quay đầu và bước tiếp? Hoặc... là những con người được dành cho nhau? À, có lẽ sẽ chỉ gặp một lần thôi. Một lần mà nhớ mãi. Dù sau này không còn bên nhau nữa vẫn sẽ nghĩ về nhau. Chỉ thế thôi cũng đủ.
Anh và cô chưa bao giờ nói với nhau, với anh em là như thế này, với em anh là như thế nọ.
Anh và cô cũng chưa bao giờ nói với nhau, anh thích em hay em thích anh.
Nhưng giữa anh và cô, không biết từ bao giờ, đã hình thành một sợi dây nối liền vô hình mà mạnh mẽ.
Có lẽ vì vậy, mà người ta nói rằng tình yêu thầm lặng là tình yêu đẹp nhất.
Cô đã rất hạnh phúc khi ở bên anh. Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian, đã cho cô những tháng ngày đẹp nhất. Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau. Kỉ niệm, cứ ở yên đấy nhé, nơi góc khuất trái tim, mãi mãi, hãy là những kí ức đẹp. Cô sẽ nói với anh rằng cô thích anh? Sẽ không... Cô sẽ nói lời tạm biệt trước khi đi vào sáng sớm ngày mai? Sẽ không... Bởi vì cô không muốn nói tạm biệt. Có lẽ với cô, anh mới chỉ là sự khởi đầu.
Bước qua bao mùa xuân - hạ - thu - đông, ngỡ mới chỉ ngày hôm qua, anh lạc giữa mênh mông biển người. Cô bây giờ chỉ còn là kí ức. Anh hối hận vì lúc đó đã không nói ra, rằng anh thích cô thật nhiều. Rồi anh sẽ gom đủ nắng, nhặt đủ hanh hao để trở lại những ngày xưa ấy, để tâm hồn lại mỉm cười, để kỉ niệm lại sống động như một thước phim quay chậm và để khiến mọi thứ vừa như ngày hôm qua...

0 nhận xét:

aa

?max-results="+numposts2+"&orderby=published&alt=json-in-script&callback=postfeature\"><\/script>");

Populars

Contact Form

Name

Email *

Message *

    Bài Đăng Mới

    12081

    1208

    Blog Archive

General

© 2013 Trang chủ. WP Annhienblogs Converted by annhienblogs
Annhienblogs. Powered by Blogger.